thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
LÀM THƠ [8]
 
Đã đăng: LÀM THƠ [1] - [2] - [3] - [4] - [5] - [6] - [7]
 
 

Nếu như thơ có được ít tiền

 
Thơ sẽ đến một cửa hàng bán thú nuôi làm cảnh
Bây giờ cũng nhiều
Con vật đáng yêu
 
Thơ sẽ hỏi: con nào là chó hả ông?
Hay những con vật nào thơ thấy dễ thương
Mua về chăm sóc
 
Thơ có thể mua tất cả các con vẹt trong cửa hàng
Cả những con màu xanh hay đỏ
Về nuôi thay chó
 
Mua những con khỉ hay bắt chước người ta bắt chấy rận cho nhau
Ấy nhau xong
Tức lên nó cắn cũng đau
 
Mua nhiều thứ
Chỉ ở đó không ai bán sư tử
 
Mà thôi, đó là nếu như thơ có tí tiền
Còn bây giờ thơ vẫy đuôi như... gió
xin tí tiền để làm gì đó
Méo mó
Có hơn không
 
 
 

Vào mùa đông thơ được phát áo lạnh

 
Phát áo sơ-mi mỏng để mặc mùa hè
Phát phiếu ăn vào buổi trưa
Phát giấy mời họp khi thơ cần giải trí
Phát vé máy bay khi thơ đi hội nghị
 
Và khi bị bí
Thơ được phát đề cương
Và sáng tác phình phường
 
 
 

Nên thơ nghĩ thế giới này rất đẹp

 
Lúc nào cũng ăn, uống và đọc diễn văn
Và thơ dĩ nhiên chỉ quan tâm
đến quê hương, dân tộc
 
Chỉ những người yêu thơ bật khóc
Khi nhìn thơ đang gặm mẩu xương
Người ta quăng ra
Ở dưới gầm giường
 
 
 

Khi xã hội độc đoán (thơ cũng độc vận)

 
Và con người vàng thau
Lẫn lộn hết với nhau
Thơ làm một nỗi đau
Rồi đóng cửa lên lầu
 
Thơ có tả về nắng
Người ta cũng lo lắng
Đáng lẽ thơ được ăn
Nhưng lại bị đá văng
 
Xin thơ đừng lăn tăn
 
Thơ muốn hậu hiện đại
Tức là thơ giễu nhại
Với những người trẻ dai
Chuyên xử lý chất thải
 
Xin thơ đừng chơi dại
...
 
(ý là còn tiếp)
 
 
 

Người ta khuyên thơ nên lễ phép

 
Vì quanh thơ có nhiều vị đã già
Nên người đọc
Chỉ mong trước khi xuống lỗ
Thơ đừng nên thô lỗ
 
 
 

Hãy tưởng tượng thơ bỏ quên gánh nặng

 
Của người phu xe đang lên dốc
 
Cũng có khi chúng ta nhìn vào gương
Thấy mọi điều lầm lỗi
Chẳng ai thoát thân khi đối diện chính mình
 
Thơ mang đứa em gái hay quấy khóc
Đòi mẹ đổi đứa em trai
Nhưng nhân dân không thể đổi được số phận của mình
Nhân dân suốt đời phải biết hy sinh
 
Nhân dân mang đứa em gái về, dạy cho em học
O tròn như quả trứng gà
Trứng gà lại nở ra gà
Liu điu lại nở ra dòng liu điu
Nhân dân mất một buổi chiều
Ngồi nghĩ về đất nước
Khóc sướt mướt
 
 
 

Vì ngày nghỉ nên thơ không thể nhận ra

 
Một cành cây ngáng qua bên mắt
Cho đến tận hôm sau
Hay tệ hơn
Cho đến khi chú công an đến
Dắt thơ vào lớp một
 
Đó là lúc thơ lên sáu tuổi
Thơ đỏ mặt
Vì mình đái dầm mà mẹ không thay tã
 
Tuổi thơ đã ra đi
Còn quay lại
 
Vì vậy thơ lớn lên vẫn lộn trái
mọi thứ ra để tung hứng hoả mù
Như đội mũ ở trong đầu
Đi ngủ dưới gầm giường
Lau khô một ý nghĩ
Và thơ mất đi không dấu vết gì
Trước tấm gương đang soi vào cuộc sống
 
Khi nhân dân phải hối lộ cho nhà nước
Nhà nước lại hối lộ cho thơ
Bằng cách cho tiền để thơ nằm chờ
Trong “nhà sáng tác”
 
Thôi, nhân dân đừng gieo tiếng ác
Đừng nổi cộc
Thời đại nhà thơ lây lan cỏ mọc
Như trên đầu có tóc
Không thôi ai nắm kẻ trọc đầu
 
 
 

Trên màn hình máy tính màu xanh lơ

 
Thơ lơ ngơ làm rơi mất những chữ định dùng để mô tả
Gió đã bay qua những ngôn từ
Đang hỗn loạn những chiếc xe máy Trung Quốc tham gia giao thông
Mà luật giao thông bị sỉ nhục
 
Thơ tin rằng làm thơ cuối cùng chỉ là một tình huống
Thơ gặp phải
Và có khi hơi tức giận?
 
Ví như từ ngữ đã thành lỗi của ông/bà đánh máy
Thơ muốn làm thơ từ ý hay như vậy
Đặt tên là “trò đùa của cấp trên”
Nhưng cấp trên của cấp trên
Và trên trên nữa
Thơ bắt đầu run lên
Như không dám xưng tên
 
Vặn nhỏ lại vặn nhỏ lại vặn nhỏ lại
Thơ vây quanh một cái nút
Giống nút của cái áo
Cũ mèm và rách
 
 
 

Thơ là một chữ và một chữ

 
Nên từ chữ gốc cây thơ lan đi ra chữ cỏ
Mênh mang kiên nhẫn đau buồn
Ví như khi chiến tranh kết thúc
 
................
 
Khi anh trai của thơ trở về sau một cuộc chiến tranh
 
Treo tay trái của mình trong một dải băng đen
và chắc
Như để nhắc cho thơ cuộc chiến vẫn còn
 
Thơ đứng xếp hàng thay cho anh chờ đến phiên nhận bánh mì
Người phụ nữ đứng phía sau thơ nói rằng
thật là nhục nhã
Cho những kẻ khoẻ mạnh như thơ mà lại ở nhà
Và nguyên vẹn để tranh ăn với gái già
Cu Út của bà đã cháy đen ngoài mặt trận
 
Có thể bà cảm thấy mùi thịt khét
Ở ổ bánh mì của thơ
Ngửi được nỗi đau cuộc chiến kinh hoàng
Bà nói: cu Út của bà còn trẻ con hơn thơ
 
Lúc đó thơ mới mười sáu tuổi
Đứng xếp hàng thay cho anh trai đang quỳ lễ nhà thờ
 
......................
 
Nhiều người phát tài
Nhiều người có miếng ăn
Và như thế thơ đã gieo vần
Từ chữ gốc cây trượt sang chữ ăn, chữ cỏ
Có hơi yếu cũng liều ra gió
 
Một chữ nữa. Ví như chữ lấp đầy
Thơ bắt đầu tỏ ra quyền lực
Của đứa trẻ nhe hàm răng sữa
Nhìn thế giới này chữ cỏ dại, chữ hoa
Chữ oa oa giống như chữ mùi hoa sữa
 
 
 

Thơ gửi một bài thơ và biên tập không đăng

 
Thế thì thế nào
Làm thế nào để học được thành công khi mình thất bại?
Thơ sẽ tự sửa chữa? Tự cắt bỏ? Bớt lải nhải
Và gửi lại
Nhưng nếu vẫn không được đăng...
Không lẽ nhăn răng
Cắn nát trái cam đang ăn?
 
Không có gì thành công hơn khi thơ biết chấp nhận thất bại
Cũng phải tự biết mình là ai?
 
Hãy viết, viết và cứ thế
Viết và cứ thế, đến cùng
 
Thơ cũng cần quên
Như đất nông nghiệp giải toả xong thành khu đô thị
Thơ cũng bị
Người ta dẫn đi và bơm lên như một anh hùng
Có hơi khùng
Thì ở lại sống chung với lũ
 
 
 

Đây là năm thứ ba mươi lăm thơ gia nhập vào hội những người làm thơ

 
Từ bỏ nghề kỹ sư, bác sĩ
Thơ nghĩ cần phải làm bài thơ cho kịp bạn bè. Và thơ
Đã làm điều đó
 
Thơ thấy mình vĩ đại. Tham dự nhiều hội thảo
Sống nhiều cuộc sống. Gặp nhịều loại người
Không chỉ trên giường
Mà sau bức tường
Trước các tấm gương
Cũng chả có gì phải giấu
 
Sau những lần ngồi nói chuyện với những người
Cũng làm thơ và trẩy hội
Thơ biết dù có chia ly thì cũng lại gặp nhau
Không Nha Trang thì Vũng Tàu
Năm nào mà không họp
 
Người ta chia ly vì thấy mình phù du
Ngẫu nhiên mà bất tử
Những dòng sông không ai tắm hai lần
Giọt nước mất hút mình trong biển cả
 
Thơ chia ly vì phải về nhà
Nhìn cỏ mọc lút đầu
Trên những phiếu đề nghị/xin/thanh toán tiền vé máy bay
Không phải thơ bay ké
Mà là mua vé
 
 
 

Thơ đưa cho bạn một nỗi buồn và bạn treo lên bản thảo

 
Như treo lên giàn giáo
Không phải giàn hoả thiêu
 
Giống như tờ lịch
Cũng ra vẻ thời gian hay bất tử điều gì
Thơ chỉ chỗ giấy rách (không giữ lấy lề) cho bạn và cười
không giản đơn như vậy
Giữa cái có và không
Của thơ
Cần biết cách từ bây giờ
 
Nó chảy máu
Từ chiếc lưỡi dối trá nên tự cắn
 
 
 

Thơ mặc một chiếc áo da sư tử

 
Ca hát trong bóng tối
Nên mắt của thơ thường nhìn không rõ
Thơ mò mẫm từng bước đi
Không ai chờ mình ở đó
 
Nước mắt và Bóng tối
 
Thơ nghe tiếng nói của người đọc
Họ nói: thiên thần tôi ơi, quá nhiều khẩu hiệu
Họ nói: tốt thôi, con trai ơi, báo động thế nhiều rồi
Họ nói: nhà thơ của tôi, người chiến sĩ của tôi
Đến khi nào thức dậy
 
Những người ngủ mê đã nhiều như lịch sử
Nhưng lịch sử toàn những người đã chết
Chân lý lửng lơ chòm râu bí ẩn
Mãi là một chòm râu
 
Mẹ ơi vũ khí của con là ánh sáng
Con không thể làm gì trong bóng tối
Cũng như bây giờ người ta muốn nói yêu nhau
Thật thích khi cảm thấy mình bị nắm giữ chặt đến mức nào
Mỗi lúc nằm bên nhau ruột gan như lửa đốt
Thú vị khi máu chảy trong huyết quản
 
Thơ cũng mệt với mấy bà già giả vờ lãng mạn
Lật trang tiểu thuyết đâu đâu...
 
 
 

Những người đọc khác nhau, những nhà thơ khác nhau

 
Những con người đi theo mọi hướng
Cũng khác nhau
 
Mẹ ơi, đây cũng là một trong những lần đi buồn nhất
Con đã ngủ một mình ngoài trời
Và lập tức bài thơ con bị bệnh
Toàn bộ cơ thể con là bài thơ lỏng lẻo
Người đọc thì thầm trong mơ
Rằng thơ sẽ thức dậy như thế nào?
Vì lịch sử, họ nói, toàn những người đã chết
Vì đời sống, họ nói toàn người mỏi mệt
 
 
 

Nên có khi thơ gắng sức

 
Cô lập một người
Mình ghét
 
Có khi thơ gắng sức
Giúp đỡ một người
Mình thích
 
BẰNG CÁCH LÀM NGƯỜI ĐƯA TIN
DÙ BIẾT KHÔNG AI TIN
VÀ CŨNG KHỐI NGƯỜI TIN
THƠ BẤM CÒI BIN BIN
 
Có thể không?
Có thế không?
 
Vì một ngẫu nhiên thôi
Làm thơ được khá nhiều
Không chỉ nồi cơm
Mà là một mô hình đồ chơi
ví như thơ thích anh chàng chỉ huy hát hay như bắn súng
 
 
 

Nhiều người im lặng để thơ, và cái chết của thơ

 
Đánh thức các dịch vụ tưởng niệm
 
Ở đó, phía sau của cỏ
Không phải là địa ngục
Mà là tượng đài
Nơi trình diễn các dịch vụ thăm viếng
Nhẹ nhàng những chiếc lá rơi
Và những kẻ làm ông trời
Nhưng lại thích cúi đầu trước cỏ
 
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021