thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đây quán ngã tư câm
 
Ngồi quán ngã tư câm
để biết mất ngôn ngữ.
Ngồi đây, đá chân ra là cách gọi cà-phê đá
khói thuốc lá, mây trắng, nếu muốn hãy hả họng và đặt hai ngón tay lên môi
để hiểu em gọi cà-phê sữa cứ bóp vào vú em
muốn biết công an sẽ bắt, sắp bắt hay đã bắt hãy dậm chân xuống vỉa hè.
Đây Sài Gòn, ngã tư câm
có xoá hết ngôn ngữ trước chế độ này vẫn là kẻ có tội.
 
Từng người tháo giày phủi đá nhọn
há miệng ngơ ngơ như nắm giấy vụn
lưỡi lìềm treo trên đỉnh đầu cắt nát điều muốn nói
ngồi duỗi chân trên ghế nhựa
mắt sáng tuổi thanh xuân, trán rộng ý thức đối diện với nắng khô trên tường rào
đối diện với nghĩa địa ngôn ngữ.
Buổi sáng, hết vô số buổi sáng
vết cắn của con kiến vàng vẫn còn trên miệng
môi ngứa đau nhưng vẫn không có tiếng nói nào.
 
Em nghe chăng, không có tiếng người
cành lá từ sân vườn một cơ quan chính quyền đang ra vẻ đáng sống hơn tất cả các màu xanh.
Có gì đáng để nói!
mọi câu chuyện của đời người ở ngoài cái hàng rào chế độ đều kết thúc dưới cái hố câm.
 
Em! Hãy kéo ghế lại gần đây
đôi chân chúng ta cần tìm thấy nhau, liếm nhau, hôn nhau
ngón chân, lòng bàn chân, gót chân có ngôn ngữ khác và
không bao giờ để bị cướp mất ngôn ngữ của con đường hy vọng.
Đây quán ngã tư câm
tiếng nói sẽ lướt qua rồi đột ngột quay lại như bóng ma của một con thằn lằn
từng tiếng chắc lưỡi đang gọi cơn giông.
Chúng ta, những cái đầu mất ngôn ngữ sẽ về trú dưới đôi chân.
Đâu có gì tốt hơn tiếng chửi thề ,nếu lúc này không muốn nói gì khác.
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021