thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
NHÂN CHỨNG CỦA MỘT CÁI CHẾT [19]
 
Đã đăng: [1 & 2] | [3 & 4] | [5 & 6] |
 

Khúc mười chín

 
Mưa vẫn rì rầm bay
Về nơi bóng tối còn phủ đầy
Trong đáy sâu của nước
Chiếc xe bò yên nghỉ
Phía trên những đám cỏ bồng bềnh trôi
Con bò đã thoát khỏi ách xe
Nước đẩy nó ra quảng trường thị xã
Nơi có những ngọn đèn trong nước
Như con ngươi của người mù
Cố ngước lên tìm đường
Để thoát khỏi đám đông gào thét
 
Linh hồn con bò đã bay lên
Nhưng cặp sừng của nó quá nặng
Và người đánh xe
Chưa dứt cơn say
Rúc đầu vào thùng xe
Mơ con bò sinh ra một chú bê
 
Mưa vẫn rì rầm bay
Tất cả giờ rơi vào lặng câm và bóng tối
Và lúc này cây cầu hiện lên
Trong cái chết của thị xã
Cây cầu vụt lên như ánh sáng
Ánh sáng từ thị xã ra đi
Hay từ chốn xa xăm rọi về
 
Từ trong thị xã ngập nước
Họ đi lên cầu
Một người đàn ông và một người đàn bà
Cả hai không mảnh vải che thân
Như vừa sinh ra
Họ ướt át và run rẩy
Đến giữa cầu họ dừng bước và quay lại
Họ nhìn thị xã
Và hai mắt họ
Hai cửa sổ bị phá toang
Họ không chạy trốn cơn thịnh nộ của trời xanh
Họ chỉ đi lên cao hơn
Để nhìn rõ toàn bộ thị xã
Họ là những kẻ may mắn chăng?
Không! Họ chỉ là
những kẻ phải sống
Để chứng kiến cảnh này
 
Họ đứng lặng im
Trong ánh sáng một cây đèn
trên cầu còn sót lại
 
Mưa vẫn rì rầm bay trên đầu
Mang theo tiếng hát nguyện cầu
và nỗi sợ hãi của họ
 
Họ đứng lặng im
Nhớ về những giấc mơ
Trong những ngôi nhà đầy bụi
Và trên những con đường
Chạy ra ngoại ô
Đầy phân bò và đá
Nơi họ đã băng qua
Để khóc một mình trên cánh đồng
Liền với chân trời những đêm tối
Rồi vội vã trở về thị xã
Vào lúc rạng đông
 
Mưa rì rầm bay
Và mất dần về bóng tối phía xa
Một ngôi sao trên đầu
Vẫn lặng lẽ theo dõi họ
Và lúc này
Họ không còn khóc than
Không còn tuyệt vọng
Không còn dày vò
Về những năm tháng đã đi qua
Họ chỉ đang hình dung
Con đường sẽ dẫn họ trở về thị xã
Trong buổi bình minh
Của một ngày Chủ nhật.
 
Hà Đông – mùa đông 1998
 
 
------------
Đã đăng:
 
... Và đêm nay nước đến mạnh hơn cả tiếng nổ. Chúng ta bừng tỉnh. Trên bàn tiệc còn phơi đầy xương cá. Cỗ xe nước đang lăn về phía chúng ta. / Đêm nay, ngày của cái nhìn chúng ta đã đến.Chúng ta thấy một bình minh máu rực rỡ đang giấu vùi trong da thịt tối tăm. / Đêm nay, nước đã đến. Bằng sự im lặng khổng lồ, nước nhấn chìm mọi vật không có cánh... | ... Nước đã ngập những lối đi trong công viên. Ngựa, hổ, báo, tê giác kêu hoảng loạn. Những linh hồn cây tụ về thành rừng bên kia sông và ra sức vẫy gọi. / Lúc đó tôi nghe vang lên lời con cá tiên tri “Và ngày của chúng ta đã đến”. / Và bây giờ ngày của nước đã đến. Chúng ta tìm khắp cửa hiệu, thị xã vẫn không kiếm nổi một chiếc thuyền...
 
... Và đêm nay, trong những chiếc thuyền phờ phạc đang tránh gió mưa, nép sát bờ đất, tôi đi tìm chiếc thuyền xưa. Và tôi lại cất lên những câu hỏi tôi đã hỏi thủa ấu thơ: / Sao đôi bờ đất không theo nước chảy đi? / Sao những cái cây cứ quẫy lên trong gió để giã từ chùm rễ của mình? ... | ... Và tôi lại mở cuốn sách trong ánh sáng này. Tôi đọc to lên để chống lại nỗi sợ hãi. Đọc to nữa to hơn nữa. Nhưng giọng tôi lúc này chỉ còn là tiếng nức nở...
 
... Đêm nay tất cả vàng ở cửa hiệu tầng dưới đã được chuyển đi. Hai cánh cửa gỗ mở toang ngơ ngác. Có một vài kẻ lang thang trong mưa qua đi, dừng lại và nhìn mãi vào bên trong. Chỉ sớm mai tầng dưới ngôi nhà sẽ biến mất... | ... Sao chúng ta lại không mơ được đi một mình trên những mái nhà giống như người mắc bệnh mộng du. Ta sẽ nhìn rõ hơn những con đường trên đất. Và ta được gần hơn với vô tận trời xanh...
 
... Mưa vẫn xối như máu không sao cầm được. Nước đã dâng lên ngập đôi giày của cô. Cô vẫn đứng lặng im như không có ai đứng đó. Hơi nước từ người cô bốc lên ngùn ngụt. Cô là một đám cháy trong mưa. Cô đứng đó, cây khô đứng đó. Một sự sống lặng câm dưới những đám mây mang theo cái chết, bên cạnh một cái chết thét gào đòi được phục sinh... | ... Đêm nay mưa ánh đèn vàng dần tắt / Tất cả sẽ chìm đi như câu chuyện hoang đường / Và trên đỉnh bóng ngôi nhà đã mất / Một đôi mắt mèo bất động nhìn tôi...
 
... Tâm hồn họ trú ngụ trong bóng tối dày đặc và những kẽ hở của lịch sử. Thi thoảng họ đi qua thị xã này vào những đêm khuya khoắt. Thị xã như bị bỏ hoang từ nhiều thế kỷ trước. Bụi quá nặng làm những mái nhà oằn xuống. Họ gặp những người già đau ốm và cô đơn ngồi trên bậc cửa. Họ cúi xuống bên những người già ấy và nói gì đó. Những người già ngước đôi mắt đục trắng nhìn họ và cười... | ... Và lúc này trong bóng tối người đàn ông, đàn bà tự mãn phát âm. Ngôn từ của họ bay ra như một lũ ma trơi. Đấy là ngày ngôi nhà rền vang tiếng mọt. Những ngôi nhà của xứ sở này sắp sụp đổ mà họ không hề biết...
 
... Đoàn thuyền đi qua cửa nhà tôi. Buồm căng lên che kín cả chân trời. Tôi thấy trẻ con thị xã hò reo trên những chiếc thuyền ấy. Chúng đồng loạt chỉ tay về phía đại dương. Những chiếc thuyền vẫn chạy ra cùng ngõ phố tối đen. Như ánh sáng phun trào từ bóng tối... | ... Người đàn bà đổ thêm nước vào bình nước trắng. / Tấm lót mở ra mênh mông một bầu trời. / Chuông nhà thờ vang lên. Gió khẽ lay và cánh cửa sổ khẽ mở. / Rồi đứa bé được sinh ra. Nước đã tràn ngập từ lâu đài của đứa bé. Một cây đèn bỏ quên 1000 năm vừa được tìm thấy và đốt lên...
 
... Nước mắt rơi đã quá nhiều, im lặng đã quá lâu. / Rồi nước mắt sẽ ngừng rơi / Nhưng im lặng sẽ kéo dài vô tận / Và anh mơ một ngôi nhà trong ánh sáng của cây... | ... Đêm nay trong thị xã lẻ loi, đơn điệu, nước đang lặng lẽ dâng lên. Và lặng lẽ ánh sáng ngôi sao ngập tràn trong tôi. Và tôi lại mơ bến bờ xanh tươi của đại dương đã chết...
 
... Anh bước xuống cái huyệt giả và anh thấy đất rơi trên người anh. Anh thấy hơi lạnh dâng lên từ từ trong người anh như nước dâng lên trong nhà hát. Và lúc này chỉ mình anh biết được cái chết của mình... | ... Đêm mỗi lúc lạnh thấu xương. Chúng tôi cởi áo nhóm lên ngọn lửa. Và chúng tôi không ai bảo ai cùng cất lên tiếng hát. Người nghe thấy chăng tiếng hát đầy sợ hãi. Đấy chính là lời cầu nguyện của chúng tôi...
 
... Kìa sóng đang dựng lên những ngọn cờ và nước đang vỗ lên những tiếng trống. Một ngôi nhà vừa đổ giống như một người quỳ sụp làm lễ. Và cỗ xe nước khổng lồ cuồn cuộn đi qua... | ... Giờ tôi nghe tiếng đập cánh bầy chim mỗi lúc một nhẹ hơn. Chúng ra đi như các nàng tiên nữ. Tiếng chúng lúc này vang lên như tiếng tiêu, tiếng sáo. Và tôi thấy một đám rước vừa tấu nhạc vừa đi khỏi thị xã. Tiếng nhạc xa dần, xa dần rồi biến mất. Chỉ còn sự im lặng của nước trùm lên khắp thị xã này...
 
 
----------------
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021