thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đường chó đái!
 
Hắn hỏi đường chó đái. Quanh một vòng trở lại hắn nói: “ Người
thấy người không thấy, Sàigòn đường chó đái quen quá rồi… không
biết ở đâu!”
 
Tôi không biết nó ở đâu! Tôi lỡ đánh mất con đường đó khi đi tìm
nhà vệ sinh công cộng. Nó là con đường không có cỏ, không có mây,
không có ruồi và rác bu quanh mấy cái ghế không có người. Tôi nhớ
có lần người ta nói chó đái là vẽ nên gương mặt người tương lai.
 
Hắn nói: “ Hôm nay chịu thua, hình như họ dấu con đường đó trong túi,
cái túi của thằng ăn cắp màu nắng Sàigòn. Hình như con thằng ăn cắp
không sống ở đường chó đái. Hình như tất cả những người sống ở đường
chó đái đều được thu gom từ những cái túi mở miệng nói suốt 24 giờ “ một
hai ba thằng cha bán kẹo què giò, còn một giò đứng đái coi chơi…”
 
Tôi tin mình nhớ biết bao nhiêu là đường, mỗi con đường hễ xuyên qua
mỗi chế độ là có nhiều cái tên chết ngắt. Nhiều anh hùng, thiên tài đã
chết lãng như vậy… có khi lịch sử cũng lộn… Nhưng thật quá dễ để nhớ
tên: Đường chó đái, vậy mà… quên ngang!
 
Hắn không biết gì về đường cho đái. Hắn nói: “Ví như tôi biết gì về
đường chó đái, tôi sẽ biết con đường mình sẽ trưởng thành. Dễ ợt phải
không?”
 
Tôi cũng đâu biết tôi là ai! Lúc này Sàigòn thấy Sàigòn không thấy người.
Tôi có một bộ óc, nhiều giấc mơ. Lịch sử sẽ ăn cắp tôi, nhưng nếu lịch
sử bỏ tôi ở đường chó đái, chắc chắn tôi lạc.
 
Hắn kể, hắn đã hỏi thăm ở dưỡng trí viện.Những kẻ đang điên đã khuyên
hắn nên đi thêm một đoạn nữa. Những ai tin mình tỉnh, tin tới mức sẵn
sàng thề “tao nói dóc hộc máu liền! chắc chắn có đường chó đái!” nhưng
rốt cuộc lại không biết đường chó đái ở đâu. Hắn nghe sấp nhỏ hát:
“Đường chó đái bên trái vài bước nữa… rồi sửa sai… bên trái bước nữa, bước
dài dài”.
 
Tôi không biết đường chó đái có gì! Tôi linh cảm chắc chắn ở đó có sự
sáng suốt. Phải, chắn chắn ở đó người ta cho không sự sáng suốt. Phải,
mọi người không cần phải hành động sáng suốt khi biết chắc mình sống
dưới sự chỉ dẫn của kẻ sáng suốt. Tuy nhiên, bí quá tôi có thể
đái bậy chớ thật không biết đường chó đái ở đâu.
 
Hắn kể, hồi tốt nghiệp trường nói dóc, hắn lập tức về chợ Vườn Chuối,
nói với Má: “Má cứ cho không chuối chiên, bán buôn chi cho lệch
định hướng, mai đây chúng con sẽ xây cho má một Thiên Đường”. Hắn
ghiền nói dóc, nhiều khi thèm nói dóc tới chảy nước miếng. Hắn tha thiết
muốn nói dóc với chính hắn về tương lai… nhưng người ta giành nói thay
hắn rồi. Đôi khi hắn muốn gọi bừa:“Kia! Kia kìa… kia nữa…bốn phương
tám hướng tất cả là đường chó đái”.
 
Tôi có lẽ đã ở đường chó đái, có lẽ lúc đó tôi có tật hay nhổ nước miếng
làm mùi chó mùi người lộn xộn xà ngầu. Tôi nhớ có lần người ta nhắc:
“Tất cả chúng ta đều có vinh dự sống trên đường chó đái”. Nhưng dẫu tôi
thật sống ở đó, mãi mãi tôi cần được nhắc: Nơi tôi sống, đường chó đái.
Có gì đáng ngạc nhiên! Có nhắc mới tin! Ở đó, người chết chia tay nhau
Dưới lòng đất và bầy trẻ hẹn nhau đi hứng gió ống cống. Đường chó đái,
nơi những con chó, con người được sống chung, nhưng chỉ chó là được quyền
dùng mùi nước đái chỉ đường thay Thượng Đế.
 
Tháng 4-2004
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021