thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
LÀM THƠ [27]
 
Đã đăng: LÀM THƠ [1] - [2] - [3] - [4] - [5] - [6] - [7] - [8]
[9] - [10] - [11] - [12] - [14] - [15] - [16][17] -[18]
[19] - [20] - [21] - [22] - [23] - [24] - [25] -[26]
 

Thơ câu cá như câu từng ngôn ngữ

 
Đắm mình vào sân khấu đẫm máu này
Thơ mắc câu
Hai mép Thơ bật máu
Chỉ vì một con sâu
Bướm
 
Lịch trình cho một ngày
Một chiếc khăn tay để Thơ vẫy lúc chia xa
Một cái nghiến răng, một cái ghế dài, một cơn bão
Một cái túi nhỏ, một cái chai nhỏ treo trên một cần câu
Một lon đầy sâu bọ
Bộ quần áo ngủ đầy hoa
Những con sâu nhung nhúc thịnh nộ
Như vết loét trong ruột già
Đau quá
Của Thơ
 
Sau khi câu được nhiều cá
Gió thổi qua Thơ
Lạnh
Mặt trời Phạm Công Thiện không bao giờ có thật
Cuộc sống là giấc mơ
Đang nhảy múa như những chú tinh trùng
Nên Thơ cần thông minh và khiêu dâm
Mới câu kịp ngôn ngữ
Còn nhanh hơn cá
 
Nhiều khi Thơ chỉ muốn bơi qua
Nhưng vùng nước xoáy đã kéo Thơ vào một cái lỗ
Bốc mùi dễ chịu
Một hạt cát trong giày của Thơ
Làm Thơ hơi nhói
 
Bắt chước mặt trăng Thơ không chịu chờ
Thơ là Thơ
Rằm là lên rực rỡ...
Sự sáng tạo làm Thơ hối hận
Vì những cơn giận dữ của tuổi già
Đè bẹp Thơ cấm Thơ la
 
Thơ không có cách nào gỡ bỏ cái móc
Ở hai bên mép
Những dòng sông bây giờ đầy thuốc nổ
Không còn ai đủ kiên nhẫn ngồi câu
Người ta đã tát cạn dòng
Dục vọng
Vơ vét
Từ lâu
 
Vậy mà Thơ vẫn cứ
Buông câu
Lâu lâu lại giật
Đứt
Tay
 
 
 

Thơ làm bài thơ về quả táo của Eva

 
Dù có là thần
Con ong vẫn thích chích vào phần
Mềm và thơm nhất
Của thịt da
Nên thịt của quả táo cũng có lúc thối rữa
 
Quả táo bây giờ là thực phẩm của Adam
Hai bàn tay luôn chuyển động
Luồn vào trong
 
Có khi nhặt trên thịt da
Một cái gì
Buổi sáng còn lạnh
Thơ tái xanh
 
Thịt da em còn mềm
Được ướp lạnh qua đêm
Thơ dùng râu cằm
Kiểm tra tìm kiếm
Một cái gì có thể bay vút đi
Không phải chim Thơ
Mà là ngôn ngữ
 
Bây giờ bay
Là những thứ được sưởi ấm từ Thơ
Thả vào một quỹ đạo không bao giờ bị xóa
 
Hai bàn tay Adam
Làm thị giác của Thơ
Cuối cùng cũng rên rỉ
Khi quả táo
Vừa
Rơi
Khỏi thắt lưng
Tưng bừng
Còn hơn Thị Màu
Quậy tưng sân khấu
 
 
 
Rượu say và khóc. Không biết là đêm thứ mấy của Thơ
Thơ hình dung những điều xấu nhất cho mình
 
Sáng nay Thơ vừa đọc báo
Người đàn bà đòi bán nhà không được đã lừa cho chồng uống thuốc sâu
Bà ta khóc than mãi cho đến khi các anh công an
Đến bắt
Mới nín
Nước mắt của bà cũng mặn
Như lọ muối trong bếp của Thơ
 
Đó cũng là cuộc sống của Thơ
Khi đòi lên trang bìa
Không được Thơ có lần đòi chết
Mấy gã đàn ông biết rằng tỷ lệ tử vong của Thơ là 0%
Những bê bối như thế này gã quá biết
 
Gã siết
Nhẹ
Là Thơ gật đầu
 
Thơ có thể lên trang bìa nhưng đừng đi quá xa
Để đến đêm còn có thể về nhà
Nghe nhạc
Blues
Với gã
 
Rượu vang lên thật buồn trong miệng
Tình yêu rơi thật mềm trong mắt
Lưỡi của Thơ co thắt
Làm sao Thơ còn có thể biết
Sự thật?
 
Cho đến lúc Thơ già đi và chết
Gã nhìn Thơ và thở
Dàiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!
 
 
 
Trong lúc Thơ trầm cảm
Mẹ là người kiêng rượu cho Thơ
 
Mẹ ngạc nhiên khi Thơ
Rải vào giày mình những hòn sỏi nhỏ
Đếm những lần mắc lỗi
Mình mang tội
 
Mẹ vớt những quả nho
Ra khỏi thùng rượu
Đổ vào đó ít cồn
Và mang đi đổ
 
Khi Thơ tìm được công việc của mình
Mẹ bật khóc vì Thơ biết xấu hổ
Sự lãng phí của Thơ
Những ngày lang thang cơ nhỡ
 
Hạnh phúc của Thơ bây giờ
Là một căn phòng nhỏ
Làm việc cho đến ngày chủ nhật rảnh rỗi
Thơ tăng tốc vào hoàng hôn
Trước khi bóng tối
Hôn hoàng
Lên mắt
 
Khi Thơ dừng lại bên một bờ mương
Cỏ xanh và bẩn
Một viên đá trên núi
Rơi vào trong cốc rượu hoang tưởng gây nghiện của Thơ
 
Một ngày đẹp trời
Mẹ nói với Thơ
Những câu chuyện của năm mươi năm
Nó là một cuộc chiến tranh
Khi đó ngôn từ của Mẹ chưa có chữ chiến tranh
Mẹ chỉ yêu một người và ông ta bỏ Mẹ đi tập kết
 
Ồ, Thơ không phải giả vờ
Thơ phải nghe Mẹ đay nghiến
Mẹ kể ra để cho Thơ biết
Mẹ không bao giờ nghĩ Thơ như gã đàn ông buồn ngủ ngày xưa...
 
Ông ấy rất đẹp trai
Tới mức Mẹ nhớ
Với rất nhiều người đàn bà ông ta chỉ cần vài giây trong phòng tắm
Là kết thúc câu chuyện
 
Không giống như chúng ta, Mẹ nói: Ông ấy đã ra đi
Với một chai Vodka mà sau này Mẹ mới biết là thứ làm người ta say nhanh như vậy
Thơ hiểu không?
 
Đó là những gì Thơ sợ
Thơ muốn có bí mật từ cuộc chiến tranh
Thơ biết cuộc chiến tranh là thần thánh
Chứ không phải chỉ thành
Cuộc tình dở dang của Mẹ
 
Hãy nhìn Thơ
Bút giấy đã sẵn sàng
Có cái gì trong cuộc chiến này mà Mẹ nghĩ Thơ chưa biết
Quyển sổ tay của Thơ màu đen
Chiến tranh không phải chỉ mấy mảnh ruộng ngập phèn
Rồi ngập máu
Mẹ nhắc Thơ thế giới vẫn màu xanh vào ngày 11.9 khi người ta đã đốt cháy đỏ cả một toà nhà
Tận bên Mỹ
 
Không chỉ chủ nhật mà ngay cả ngày thứ bảy
Không dễ gì tìm thấy
Thơ là một ẩn dụ phía sau
Những chồng mưa bay bay từ điển
 
Mẹ cứ nhớ buổi sáng đầy mưa
Thứ bảy của Thơ luôn luôn là nắng
Thơ đi qua những cánh đồng đầy bùn
Sau đó lướt qua bầu trời
Suýt nữa thì rơi
 
Và Mẹ nhắc Thơ nghĩ rằng khi đã là Thơ...
...Trong khi Thơ đang cưỡi chiếc xe đạp
Nhẹ hơn chiếc máy bay mô hình của Mẹ
Đời Mẹ trên một cái mô hình
Mà suốt đời Mẹ cứ tưởng mình bay
 
Sao Mẹ lại tự dưng sợ hãi
Điều tồi tệ nhất của Thơ là sợ hãi
Thơ ghét mọi người chia sẻ nỗi sợ ấy cho Thơ
Trong khi chiếc xe đạp của Thơ
Vẫn đang đi thẳng
Ai tông vào Thơ thẳng cẳng
Nằm ngửa nhìn mây bay...
 
Họ không có một bầu trời màu xanh
Trên đường chân trời vào ngày thứ bảy
Thứ bảy ngày 7 tháng 7 năm lâu rồi Thơ không còn thấy
Nó có nghĩa là gì?
Thứ bảy có thể là ngày 8
Hay ngày 9
Ngày mọi thứ bị nướng chín
Không phải bằng hoả lực
Mà là một khu vườn
Mẹ thường làm mì sợi ở đó
Vuốt hai bên tóc mai trong gió
Nấu một tô nhỏ
Cho Thơ...
 
Chiến tranh chiến tranh
Làng Mẹ bị đánh bom
Một nơi nào đó
Mẹ đã bỏ chạy với bà của Mẹ
Và Mẹ nhận ra
Những hòn sỏi Thơ đang xếp bây giờ vào chiếc giày số phận
Giống như chiếc nhẫn cưới
Người ta vẫn hứa cho Mẹ ngày xưa...
 
Mọi thứ không phải chấm hết
Sau này Mẹ gặp Ba
Lúc ấy chữ Vodka Mẹ không cần phiên dịch
Mẹ biết rượu cũng trong như nước mắt
Cũng cần dịu dàng chân thật
Mẹ nói thời gian bất cứ lúc nào cũng có thể cho ta những điều
Muốn tìm sẽ thấy
Mẹ dạy cho Thơ
Trước giờ Mẹ bỏ
Thơ thành bơ vơ
 
 
 

Nhưng nhiều lúc Thơ cố tình không hiểu và làm sai

 
Thơ xin lỗi là Thơ dậy muộn
Thơ đã được đánh thức bởi một anh cảnh sát
Dịu dàng
 
Thơ vội vàng chạy đến chỗ làm
Trên chuyến xe bịt mắt
Thơ chỉ có một cây nến nhỏ
Nhấp nháy và hơi lo lo
 
Thơ không biết một âm mưu
Nào cả
Thơ đang chạy trên đường
Cây nến nhấp nháy trong mắt của Thơ
Thơ chóng mặt
Thơ ghét tốc độ
Thơ ghét độ cao
 
May mắn thay căn hộ của Thơ
Nằm ngay tầng trệt
Của thiên đường Bùi Hoằng Vị
Trái đất của Thơ
Cũng ngay trong tầng trệt
Của khoảng không vũ trụ
Xanh mù...
 
Thơ không phải người đồng tính
Thơ không có tử cung
Thơ mang cuộc sống trong suy nghĩ của Thơ
Túi áo của Thơ
Thơ chỉ nghĩ về bữa cơm trưa
Thơ chỉ nghĩ về bữa cơm tối
Cuộc sống của Thơ rất vội
Thơ phải kiếm tiền
Tâm trí của Thơ như một cơn mưa
Mà những dấu chân xa lạ đầy bùn
Làm bẩn hết
 
Thơ đã chụp ảnh
Người đã từng cố nhận mặt Thơ
Trong hành lang mờ mờ
Đang cầm một lon tăng lực
Có hai con bò
Húc
Gãy cả
Răng Thơ
 
 
 

Thơ say rượu và ánh nhìn của Thơ chuyển hướng

 
Thơ về nhà lúc 2 giờ sáng
Những chỗ uốn cong của con đường
Bây giờ Thơ nhìn thành dòng suối
Đang chìm vào bóng tối
Của Thơ
 
Lúc đầu Thơ không nhìn thấy ai
Cho đến lúc tất cả họ ngoái đầu quay lại
Trời ơi con đường đầy những đôi mắt
Chiếu vào Thơ
 
Thơ giảm ga và chống hai chân xuống đất
Kinh hoàng kính vỡ
Những con người trôi đầy như cát bụi
Bay vào mắt Thơ
 
Có một người nhìn Thơ bằng đôi mắt
Đã bị che mờ
Mũi của anh ấy vẹo nghiêng như cây cầu Cần Thơ bị gãy
Thơ vẫn chạy
Chiếu đèn vào gốc cây
Anh ấy đang nằm ở đó
Hai chân bị liệt
Thơ biết
Không phải ma
 
Thơ ghét những hình ảnh khủng khiếp này
Chúng ám ảnh Thơ cả khi Thơ không say gì cả
Thơ nhìn xuống
Hai bánh xe vẫn còn
Và Thơ xuống xe vật lộn với anh ta như người chồng vật lộn với vợ trong tối tân hôn
Làm người Thơ gập xuống
Nhưng không sướng
 
Chuyến xe Thơ đã lao ra khỏi con đường
Đêm cuồn cuộn lao ra ngoài cửa sổ
Thơ cầm hai kính chiếu hậu bị gãy
Lủng lẳng bỏ chạy
Kêu to
Thơ đau đớn vì mũi Thơ chảy máu
Những bóng ma vẫn còn trong gương chiếu hậu
Cũng chạy theo Thơ
Tung hô
Mệt lả...
 
Thơ đã hết sức tránh những con đường tối tăm
Nhưng những bóng ma Thơ không thể tránh
Như cái chết
Nó là bóng đêm của sự sống
 
Tuổi già
Một giường bệnh
Một khu vườn
Màu rơm ướt
Màu những chiếc lá bàng đỏ ối vào mùa đông
Những đôi mắt trôi đầy trên đường
Vết lõm trên hai má vì sẹo
Mũi bị vẹo
Nhiều thứ thành dính lẹo
Trang cáo phó bóp méo
Đó là khu vườn làm nên đời sống của Thơ
 
Thơ bây giờ
Không thể về nhà lúc 2 giờ sáng
Vì chuyến xe Thơ nát tan...
 
 
 

Vì say nên thỉnh thoảng Thơ nhảy múa

 
Gần như tất cả mọi người đã rời quán rượu giữa mùa đông
Ngoại trừ Thơ
Đó là đêm lạnh nhất trong năm
 
Làm sao Thơ có thể nói?
Có ngôn từ nào làm cho thế giới có thể sụp đổ?
Trong khi Thơ suốt đời chỉ nhìn lên các ngôi sao
Và chưa bao giờ người ta thấy Thơ có nghĩa
 
Khi cô gái đến và mang theo tàn tích của một ngôi làng
Nơi mà Thơ từng hát âm vang
Những hơi thở làm bằng phép thuật
 
Thơ là người phụ nữ bên trong người phụ nữ
Phép lạ trong phép lạ
Phù thủy trong ngôn từ
Như một phần tư
Của trái tim người đàn ông yêu Thơ đang say ngồi hát
 
Đó là quán rượu
Của những người còn sống sót trở về
Không phải là nơi đi tìm đồ uống
Nó là nơi đông lạnh cả mặt trời
Không phải những chiếc phong bì bẩn thỉu
Mà khi Thơ bóc ra
Tất cả mọi người đều nghe vết nứt
Tủi nhục
 
Đó là nơi Thơ mang lại công bằng
Không phải chỉ uống bia ngồi lê đôi mách
Cả bóng đèn trong góc quán cũng thiêng liêng
Như ngôi sao chiếu vào ánh mắt
 
Một quán rượu, một thành phố lạ, sự đông lạnh của cả bầu trời, một hứa hẹn không bao giờ có nghĩa.
Đừng ném thia lia lên trên luật pháp
Thơ đừng làm giấy nháp
Vẽ một cô gái đang nằm thả cả hai tay
 
Một cô gái ở một nơi như thế là gì?
Đó không phải là điều Thơ muốn biết
Còn chúng ta?
Chúng ta ngập vào một làn không khí mỏng
Nguy cơ...
 
Thơ niêm phong cô gái bằng niềm hy vọng
Những giấc mơ mùa đông té ngã
Vào quán rượu những người xa lạ
Hơi thở của họ bên cửa sổ đã đóng băng
 
Không như Thơ dự đoán
Cô gái trèo lên cửa sổ
Gắn một bảng tên lên ngực
Và nhảy múa trên những ngón chân
Cô cởi bỏ niêm phong
Và cởi luôn quần áo
Không phải cho ai xem
Mà là để dễ trượt đi trên băng tuyết mùa đông
Thành một cầu vồng
Lộng lẫy
 
Ly rượu đã hết. Và Thơ không còn sự tưởng tượng của mình
Chiếc váy đỏ và những ngón chân trên cửa sổ
Bình minh trắng và những lần Thơ không kịp thở
Sương mù
Cả những con hươu trong câu chuyện cổ
Mùa thu
 
Nàng gỡ những nút thắt vô lý của Thơ
Ngày Thơ chia tay nàng
Đi lấy vợ
 
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021