thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Thời gian [1-2] | Tuổi thơ | Tuổi trẻ | Cuộc sống [10]
 
Rồi nàng biến mất... (“Khoảng không”, Mark Strand)
 

Thời gian

 
1.
 
chúng ta không có đủ thời gian để
đếm thời gian từng ngày từng giờ bất cứ lúc nào chúng ta không có đủ
những gương mặt để nhìn theo nó thay đổi và trôi trên bề mặt nó
 
chúng ta có
chúng ta một ngày nào đó.
không phải thời gian có chúng ta không phải thời gian đã mang chúng ta lại hay mang chúng ta đi
bất kì lúc nào
chúng ta cũng không đủ với nó
nó đi qua, đứng lại, nhìn ngắm như một người qua đường
 
lặng lẽ và cô đơn
ôi, thời gian, một ngày người sẽ dừng lại đâu đó
trên bia mộ mà ngay cả lúc đó
chúng ta cũng không thể nhìn mặt nhau cách hai tầng thế giới
với chiếc gương tối đen.
 
 
2.
 
hai mươi năm nữa
ôi thời gian vẫn sẽ trôi qua bao nhiêu năm nữa
bất cứ năm nào nữa mà ta không tồn tại
như bây giờ đó là
cuộc sống đích thực của ta
 
giống như với chính mình
ta đã lạc khỏi mọi thứ những điều gì trong tưởng tượng và không thật mọi thứ
là trang sách này
máu và thịt ta đôi mắt và bàn tay ta trí tưởng tượng hay suy nghĩ
đó là thời gian da thịt ta lưu cữu trong đó
 
giờ là lúc để chia tay cơ thể ta
cơ thể ta lúc này những giờ phút nó nói
trước khi trở về nấm mộ rữa xác của mình
trước giờ phút lâm chung sau một bữa tiệc tối tăm của sự sống.
 
 
 

Tuổi thơ

 
hai mươi bốn con mèo ba trăm sáu mươi lăm con tắc ké thằn lằn...
đó là tuổi thơ
những tường mờ tối đám cỏ rậm rạp những khúc nước sâu những bờ nước ruộng, tre, dừa
đó là cái tuổi thơ đích thực nơi ta nằm trên quê hương
những ngày thơm mùi nắng
những ngày không đồng loại
rực lên hoang dại
 
nơi nào ta sẽ trở về từ khi nỗi đau này
phá huỷ mọi thứ như một cú nổ
biến mất quê hương
 
khi nào ta quay lại cái mặt đất
nước rỉ sâu vào máu những mùi hương và hoa dại
những người của thực tại
lại rời xa và trái đất chỉ như một hương hoa
đính trên đầu mũi với những giọt sương
đêm còn sót
 
khi nào
ta lại đứng trong một con người với mọi khắc thời gian
trôi trong một thời và thuộc về mọi thứ?
 
 
 

Tuổi trẻ

 
hai mươi bốn tuổi là cơ hội tuyệt vời để
sống như một thực tại điên cuồng và buồn bã
trong một thời đại khác chẳng quê hương hay gốc tích chẳng tiếng nói hay cội nguồn không kí ức da thịt
 
hai mươi bốn tuổi là thời gian
thấy giữa độ cao trần nhà
và mặt đất cái kiên cường của dây treo cổ hay những mạch máu của cổ tay
đập như thế nào
khi dao nằm bên
 
vẫn những cái buồn bã này sách vở quạt máy kệ hoa đồ gỗ những thứ linh tinh dây điện
bụi và quần áo những móc những thùng cơm gạo
vẫn những thứ đó cùng ta nhìn thời gian
qua như một con gián trên bề mặt đầy dầu mỡ
vẫn những ánh sáng và hoàng hôn trên đôi môi là họng sâu tăm tối
của những từ tuyệt vọng
 
chúa đã đến đây rồi
trong ta người đi tìm một cơn giải thoát
trong nấm mộ thiêng
người cố tìm đất hứa của mình
đầy sữa và mật hoa
cho những xác chết.
 
 
 

Cuộc sống [10]

 
liệu một cô gái thời đại này
tuổi hai mươi
sẽ chết như thế nào?
 
cổ họng cô có bị xé toạc vì dao hay như những kẻ khác
đâm xói vào tim bắn vỡ đầu
cứa máu cổ tay
chết với gương mặt mang những nét hằn đau đớn
hay nhẹ nhàng
sau khi rơi ở một độ cao rực rỡ?
 
cô có
mặc váy hay trần truồng
có mascara son môi đánh phấn có
nắm trong tay những đoá hồng nước mắt có chảy
từ đôi mắt nâu đen?
 
màu nắng sữa hay vàng? những con kiến có đến
trên những thanh ngang sắt lạnh?
cô có một chút khốn đốn hay day dứt nào có nghĩ đến một điếu thuốc cuối cùng khi vòng đôi tay
ngăn chính con tim đừng nức nở?
 
hay có thật cô sẽ chọn sống tiếp qua tuổi trẻ của mình
giữa những hầm huyệt sâu
khi cuộc sống đã rời từ lâu khỏi đôi mắt?
 
 
 
 
---------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021