thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Thủ Đức / cái cà-vạt đen / cặp vú bự
 
Tôi phóng về Thủ Đức, nắng nướng mặt
chiếc xe hơi đỏ thấy tôi là cái bánh và muốn nuốt trọn
thoát chết, tôi không thấy mình may mắn, không!
bụi thổi điệu tử khúc
Ở Sài Gòn mỗi người ra đường đều là cái bánh hay miếng thịt.
 
Thủ Đức, tôi từng đến vài trăm lần
Tôi vẫn gọi xa lộ Biên Hoà, dù có kẻ gọi tên khác
đường nhựa này giống cái cà-vạt đen
cán bộ Việt Cộng giờ đã mặc áo vét nhưng chẳng tay nào đeo cà-vạt đen
nhưng Sài Gòn vẫn đeo cà-vạt đen
mỗi lần về Thủ Đức, mắt xót cay không nước mắt
gió cuối tháng tư mở cánh đeo cho tôi cái cà-vạt đen.
 
Qua cầu Rạch Chiếc
đổi ý, tôi không đến chợ Thủ Đức
quán bên đường phủ bụi xi măng Hà Tiên
nàng gái già chủ quán, áo lá, vú bự
nắng sáng nâng niu cặp vú chảy xệ
nàng bao nhiêu tuổi, cặp vú đã bị bỏ quên bao nhiêu năm tôi đâu có quan tâm
vú bự hút ánh sáng tươi và
sung mãn với gió mát.
 
Gọi một ly cà-phê đá, tôi phừng phừng rạo rực
Trời ạ, cặp vú nàng như hai ổ bánh mì, nàng sợ gì cái miệng tôi
nàng cũng chẳng sợ gì các chàng sinh viên, các tay xe ôm, các anh bốc vác...
cặp vú mằn mặn vị thời gian làm tôi suýt khóc
liệu tôi có làm được chuyện lấy lại cả cuộc đời trước đây của tôi nếu cặp vú của nàng sẵn sàng giúp
Ly cà-phê đá cạn, tôi cởi cái cà-vạt đen bỏ vào túi áo
xa lộ Biên Hoà, cái cà-vạt đen, cặp vú bự của nàng đập cùng nhịp tim tôi
Biết làm gì đây khi cặp vú nàng nhồi nhét cho tôi trọn ánh sáng ký ức tháng tư.
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021