thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Người vợ của bầu trời
 
Nàng trở về trong buổi bình minh
Với bí mật mới tuôn chảy trong da thịt
Nàng trở nên trẻ trung
Ánh mắt chói ngời như mắt người chồng giận dữ
Ở khắp nơi người chồng -- bầu trời của nàng
Trùm khắp các xứ sở khắp các khoảng không
Tuôn xuống và tràn vào
Những ngọn núi, cánh rừng ngọn gió
Luôn luôn ở khắp nơi tuôn đổ ngập tràn
Luôn luôn sự hiện diện của chàng tràn vào từng sự vật
Trong thành phố, trong sa mạc, trong tiếng kêu rên
Trong đáy sâu của con ong, con kiến
Tất cả trút xuống giận dữ điên cuồng
Hay cơn giận dữ do nàng tưởng tượng.
 
Nhưng trong từng giây phút đắm mê
Trong nỗi oán than, tiếng thét hờn căm dữ dội
Trong đáy tối, chân tóc,bóng đêm đen đặc
Sự hiển hiện của bầu trời vẫn không ngừng
Đổ xuống nghẹt thở, bức bối điên cuồng
Tất cả được dồn nén bởi người chồng vô tận.
Từ đôi mắt, cặp môi, da thịt của nàng
Những giấc mơ, ham muốn, và cơn mộng mị
Người chồng đều tràn ngập khiến cho
Đời sống của nàng dường như nứt vỡ tung
Bởi tình yêu dành cho nàng quá mạnh...
 
Một đồ vật bị phủ lấp bởi một đồ vật khác
Bằng hình khối, đường nét hay nỗi sợ
Nhưng phía sau lối thoát vẫn còn nguyên
Nó có thể di chuyển trong không gian
Tìm cho mình chỗ đứng yên ổn hơn
Trước khi lại bị đe doạ bởi những hình khối khác.
Nhưng sự di chuyển ấy, khoảng không bao la ấy trở nên nhỏ nhoi
Khi lối thoát trong chính nó còn mênh mông hơn nữa
Giữa cuộc sống và nó
Giữa ý nghĩa và hình ảnh nó
Còn mênh mông, mênh mông, mênh mông.
Như thể một vực thẳm mà nếu vượt qua
Hoặc tan nát, hoặc hoá hình thành mãnh điểu.
Nhưng trên con đường ấy, khi đường nét của nó di chuyển vào bên trong
Sẽ tạo ra chiếc cầu sự sống
Bằng sự có mặt của mình...
 
Nhưng con đường bên trong của nàng
Tình yêu luôn dâng lên dào dạt
Nàng luôn vươn tới, vươn tới, vươn tới
Nơi có mặt người chồng
Nàng khao khát ở khắp nơi, khắp nơi
Tuôn tràn trên da thịt nàng người chồng kinh sợ.
Trong chiếc ngai vàng bé nhỏ của trái tim
Nàng không thể giữ cho sự hiện diện của nàng
Bên cạnh sự hiện diện của người chồng vô tận.
Tất cả đều bị phủ trùm bức bối nứt căng
Tất cả đều thực. Không còn lối thoát
Phía này là người chồng, phía kia là tình yêu của nàng ào ạt
Không còn lối thoát nàng chuẩn bị vỡ tung
Từ lòng nàng lại lần lượt hiện lên
Những đứa con khổng lồ hơn với đôi vai kiêu hãnh.
Nàng lùi xa, lùi xa, lùi xa
Cơn choáng váng đã lui đi trong da thịt
Nàng tìm thấy nàng
Tìm thấy nàng trong khoảng không cách xa
Nơi người chồng vẫn không ngừng ám ảnh.
Những trụ cột, những đứa con khổng lồ
Đã gián cách nàng, đã giúp nàng trở nên hiển hiện
Nàng búi lại tóc, cuốn lại khăn
Và nhảy trên chân trần để tin mình có thực
Và những cơn gió xoáy lập tức lay giật cánh rừng
Biển trồi lên như thể đôi mắt nàng
Vừa chớp chớp một điều mơ mộng.
Trên eo lưng tuyệt diệu của nàng
Hoa cỏ trổ những miền rực rỡ
Chúng vẫn rực rỡ từ ngàn ánh sáng
Nhưng chỉ khi nàng ngoái lại mình chúng mới hiện lên.
Khi nàng ngoái lại mình, tìm lại đường nét của mình
Tình yêu lại dội vào nàng dào dạt
 
Nàng dâng lên, dâng lên, dâng lên
Như muốn chạm tới chàng, như muốn hoà trộn với nàng
Như muốn ghì siết chàng trong vòng tay nhỏ bé
Không muốn tiếng kêu, không một tiếng oán than
không trốn chạy và không thể nào chốn chạy
Những đứa con bình thản uy nghi
Được đẩy lên cao và gục ngã
Khoảng cách đã mất không phải bởi bầu trời quá nặng
Mà bởi cơn trào dâng cuồn cuộn của nàng.
Chúng gục ngã và nằm dài
Như những dãy núi lặng thinh kỳ vĩ.
 
Lại tuôn xuống khắp nơi trên da thịt nàng
Trong hồn nàng, trong mắt nàng, trong miệng nàng
Trong ức cổ, vòng lưng, khuôn ngực
Trong cặp đùi, vòng hông, tiếng kêu mê đắm
Trong sự chuyển dời, trong nhan sắc ngời tuôn từ khuôn mặt.
Tất cả thuộc về nàng
Tất cả là nàng
Người chồng tuôn xuống những trận mưa hiển hiện.
 
Nơi đây một tiếng sấm, nơi kia một đám mây
Nơi đó một vầng mặt trời, nơi này một bầu tinh tú
Phía kia một vạt sáng, phía này một làn sương
Những cơn giông thổi suốt trên thế giới
Như thể đó là cố gắng không ngừng của chàng
Để che bớt đi khuôn mặt mình rực rỡ
Khi chàng biết vẻ yếu đuối của nàng
Và tìm cách cho nàng xâm nhập vào bầu trời rung chuyển
Để tìm được cơn ngân rung nơi cả hai cùng có mặt.
 
Không bao giờ bầu trời hiện ra đủ đầy
Với những tinh vân toả hương rực rỡ
Khi phía đông vầng mặt trời thì phía tây
Mây kéo phủ tầng tầng lớp lớp
Nơi lạnh lẽo, nơi nóng bỏng kinh hoàng
Nơi mưa phùn và phía kia là cơn bão dữ
Thời tiết biến đổi không ngừng như nhịp yêu thương của chàng
Luôn giảm bớt sức nặng trên da thịt nàng yếu đuối
 
Nàng dâng lên, dâng lên, dâng lên không ngừng
Con đường đơn giản nằm ngay trong thế giới
Thế giới được đẩy lên quá cao
Với sông suối cánh rừng cỏ cây sỏi đá
Làng mạc phố phường, những giấc mơ nhỏ bé
Tất cả được đưa lên cao theo nhịp trào dâng
Như thể phô bầy tất cả những gì giúp nàng hiển hiện
 
Không chỉ một lần cùng với vương quyền xưa
Thế giới trở lại trong cát bụi
Không còn tên gọi, không còn tiếng vang
Tất cả lụi tàn, lụi tàn, lụi tàn
Bởi nàng dâng lên quá cao
Bởi khí trời trở lên dữ dội
Nàng chuẩn bị gục ngã. Hãy nhìn!
Nàng chuẩn bị vỡ tung. Hãy thấy!
Nàng chuẩn bị tan biến. Cơn vật vã của linh hồn nhức nhối
Giữa sa mạc nơi ngự trị duy nhất hình ảnh của người chồng
Vang lên những âm thanh dường như không phải từ nàng
Không gặp vật gì ngăn cản
Vang dội khắp nơi, tràn lan muôn nẻo.
Những đứa con khổng lồ lại lần lượt hiện lên
Với đôi vai vàng kiêu hãnh
Làm giãn cách người mẹ và người cha
Để nàng bớt đối diện với chàng trong giây lát
 
Những đứa con khổng lồ, những khoảng cách vàng
Giữa hai sự vật, giữa giường và tủ
Giữa bút và giấy, giữa gương mặt và gương soi
Giữa giấc mơ và tiếng vang
Giữa buổi hẹn hò và cơn giận dỗi
Mỗi vật đều lùi lại và làm cho đời sống của mình hiện lên
Bằng cách làm cho vật kia hiển hiện
 
Mỗi khi nàng dâng lên quá cao
Những đứa con gục ngã rơi vào lòng nàng
Chúng nằm sâu trong đất, trong da thịt nàng
Biến thành da thịt nàng theo một ý chí
Mà chúng không thể nào cưỡng lại.
 
Và nàng lại lần lượt chia sẻ đời sống của nàng
Tạo ra những đứa con vàng kiêu hãnh
Đẩy chúng lên mặt đất đầy ánh sáng
đấy chính là da thịt nàng, là sự phân tán của nàng
Vào từng đứa con, từng đứa một theo từng nhịp sóng
 
Đây là nàng và đây cũng là nàng
Như thể nàng thanh lọc da thịt mình
Như thể nàng gắn bó với da thịt mình qua từng thời đại
Những đứa con những khoảng cách với người chồng
Chính da thịt nàng đã di chuyển vào bên trong khoảng không bao la ấy
Mỗi lần gục ngã và gượng dậy
Những khoảng cách đỡ trên vai mình bầu trời vô tận
Tiến sâu hơn vào đời sống cuả nàng
 
Cùng với tiếng rì rầm trong veo từ khoảng không trên cao
Bầu trời ngọc bích vững bền mãi mãi
Những tia sét, những đám mây, những cơn dông tố
Cùng những đứa con vàng tóc bay ngược phía sau
Tung hoành trong thế giới vàng, trong gánh nặng vàng, trong nỗi đau vàng
Hung dữ với tất cả những gì không tỏ hiện
 
Nàng dâng lên, dâng lên, lùi xa, lùi xa
Thế giới biến đổi theo cơn ngẫu hứng
Cho đến khi tất cả da thịt nàng
Cho đến khi tất cả đời sống nàng
Thăng hiện vào trong từng khoảng cách.
 
Đàn con của nàng trỗi dậy mạnh mẽ hơn xưa
Chúng ta – Là Mẹ – Là Con – Là Tình Yêu duy nhất
Duy nhất nàng hiển hiện khắp nơi
Nơi một làn hương thơm vào một làn hương
Nơi một làn sáng toả vào một làn sáng
Nơi một hình thể xâm chiếm một hình thể
Nơi một giấc mơ mơ vào một giấc mơ
Nơi một đời sống lồng vào một đời sống
Nơi một sự hiển hiện tràn vào một sự hiển hiện
Mà không mất đi sức mạnh của mình.
 
Trong tập thơ Người vợ của bầu trời (2002)

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021