thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
anh có còn chút trí nhớ nào không? | trả lời một cái mail mở vội bên bờ hồ xuân hương dalat | thu với lại đông... kệ bà nó!
 
 

anh có còn chút trí nhớ nào không?

 
có quá nhiều thứ phải ngoái nhìn
bao giờ thì chúng ta thanh thản?
có quá nhiều thứ phải sái cổ gãi đầu
phải cố nhớ
phải ca hát
cái đầu — chúng ta ai cũng có vấn đề em ạ
 
phía trước là bầu trời — cái tựa phim nghe kêu ra phết
nhưng ta cứ phải ngoái nhìn
cứ phải nhắc nhau một ngày nào đó
cứ phải nhắc nhau một người nào đó
kỷ niệm này
truyền thống nọ
hiến chương kia...
chúng ta ai nấy đầu mắc bệnh:
chúng ta cứ tưởng mình tỉnh táo
 
anh có còn chút trí nhớ nào không?
 
chúng ta đi ngược thì nhanh
đi bình thường thì chậm
phía trước là bầu trời
phía trước là tương lai
đơn giản thế thôi
nhưng chúng ta phải ngoái nhìn lại
để khỏi bị thổi còi
chúng ta mất trí nhớ
chúng ta kém tưởng tượng
chúng ta không còn khát vọng
chỉ toàn hoài vọng
sống hão huyền
 
anh có còn chút trí nhớ nào không?
 
 
 
trả lời một cái mail mở vội bên bờ
hồ xuân hương dalat
 
... tôi vừa đi bộ trong sương mù
mùi sương mỹ đặc biệt không có tên
những ngọn đèn vàng “không người lái`”
xô đẩy nhau
 
tôi hát bài “như có bác...”
điệp khúc có hơi khác —
giọng run run của người già:
 
hồng ơi! bồ lấy tui!
hồng ơi! bồ lấy tùi!
 
hồng ơi! bồ cứu tui!
hồng ơi! bồ cứu tùi!
 
hát mấy lần, hát nhỏ dần
cho hết đoạn đường phải đi — rồi tắt
 
tôi ở cách đó nửa vòng trái đất
cũng vừa đi bộ không sương mù
đi xuống đi lên
“mùi sương không đặc biệt” vẫn phịa được tên
mùi không sương — mùi tảo[*] chết
xanh lè mặt hồ
tanh mất hồn
dalat không hoàng nguyên[**]
dalat không huang-shiem
dalat không bêrê không khăn quàng
 
có cặp tình nhân vài chục năm sau lom khom về thăm
toàn kể chuyện cũ rich:
 
hồi xưa tui ở nhà này
hồi xưa anh ấy thường đứng đây
hồi xưa dalat nhiều mây
hồi xưa dalat đầy khói
dalat bến xe
ly cà phê
sáng sớm
 
cặp tình nhân hát điệp khúc của mình
của mình tất nhiên hơi khác:
 
giọng nam:
trời ơi! hồ quá tanh!
trời ơi! hồ quá xành!
 
giọng nữ:
hồi xưa! bồ tán nhanh!
hồi nay! bồ đứt phành!
 
cứ hát như thế
hát lai rai
hát hoài không dứt
 
                  phú nhuận quận, đệ thất phường
 
 
 
thu với lại đông...
kệ bà nó!
 
trời lạnh bởi vì nó áp thấp
thu thiếc con khỉ khô!
 
ta làm thơ đã đủ lâu để ngu
làm nữa có mà phát rồ!
 
sài gòn lạnh có đứa la toáng
đứa la mùa thu — đứa la mùa đông
 
ta nói mùa gì cũng mặc xác nó
ai còn chai rượu nào không?
 
 
_________________________

[*]tảo xanh tràn ngập hồ Xuân Hương, tanh rình.

[*]Cao Cự Phúc — tác giả “Ai lên xứ hoa đào” — lẽ ra phải có tên đường ở Dalat.

 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021