thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
thư sưởi
gởi bạn bè sài gòn
 
những câu thơ các bạn viết trong đêm
đêm lang thang mù sương phố núi
đêm đèn vàng ánh sáng tự tử trên cao
đêm khói khô đặc giọng
gục đầu lên nhạc
ghế
trong mưa
đêm khốn cùng
hất ly rượu vào mặt nhau cười lảo đảo
khóc như trăng
bên chân cầu nước thối
 
những câu thơ các bạn những câu thơ viết không gửi ai
tôi đọc thấy trong mắt mỗi người ngày đó
những câu thơ như mảnh giấy thông hành
xin vào đất
những câu thơ đầy rêu và cát
giờ còn đập loè nhoè trong tôi
đỏ
 
chúng ta như bầy thú hoang lạc giữa cõi người tinh quái
giờ lại lạc thêm nhau lần nữa
chúng ta như lũ mây trôi và đứt đôi khi ngang đỉnh đồi im rợn
ngọn đồi thơ mảnh tựa lưỡi dao
chúng ta - những đảo đơn co cụm về nhau
không khỏa lấp biển chán chường ngợp sóng 
 
mỗi đứa đều độc hành trong nỗi chết
mỗi đứa đều chìm sâu trong cõi sống không còn phương hối cải
không còn phương cứu vớt
những chiếc miệng mọc ngược vào hồn
trò chuyện đen hun hút
trên những chiếc ghế vẹo chân
mà hình như có cánh
với những ly rượu khuya hằn mắt đỏ
những không gian bay tới tấp lên người
chúng ta đã nói gì
chúng ta đã làm gì
tôi thèm một tiếng chửi thề
bởi đêm sâu tức ngực
 
những ngày chật hẹp những ngày mênh mông
chúng ta thở những cơn mơ dài ngắn
chúng ta ăn niềm cô độc
chúng ta uống sự chết triền miên trong những quán tồi tàn
nỗi điên đẹp giết lần mòn
từng đứa một
như con giun trong lưỡi câu sự thật
 
khi thành phố dựng những sớm mai lớp ngớp
chúng ta lết về những căn phòng trọ riêng mình để ngủ cùng gián và chuột
rượu đặc xác thân
hồn đặc không trung hồng phấn
trên những con đường có sương lạnh đón rước vào tận buồng tim
bằng những bước chân tơi tả của gió
thổi ngang những toà nhà yêu mị
ra khỏi mù sương
chúng ta nhận thấy
trong mỗi mặt nạ là một mặt nạ
 
chúng ta đã sống nhợt nhạt cuồng điên
mơ những giấc mơ không đầu tiên sau cuối
hơn ai hết
chúng ta ngập chìm
chúng ta đuối trong đáy sự thật
chúng ta những xác chết trôi nổi bình yên dưới nắng trời
 
trên trang đá của những điều phổ quát
chúng ta sẽ tùy vào ngọn gió
chúng ta sẽ lẩn vào những hạt bụi oan khiên
chúng ta sẽ gọi lại những lời thơ thần bí bằng sự cuộn mãi vào ruột gan
những con rắn bình tâm
những con ma lờ lững
trong cõi ma lưu đày
 
chúng ta đã đủ bâng quơ để nói đến một điều nghiêm trọng
điều đó là một thứ rất vu vơ
như ánh trăng rơi trên một bài hát
như nét cọ vùng vẫy giữa hư không
 
hãy đạp bỏ những biên giới tưởng tượng
dù khi mở cửa hồn ta chết ngay trong trận gió độc đầu tiên
 
bình tâm lại
một xứ cát bao la đổ ngược vào hồn
lấp kín bầu trời dự tưởng
hồn và xác - một khối câm
lún dần dà vào sự câm lặng khác bên trong
hụt mãi vào bơ vơ cô tịch
như khi nhìn vào một vầng trăng
bất chợt
hẫng và rơi điên cuồng vào trong đó - một miệng giếng làm bằng ánh sáng đặc
giữa nền trời đêm
bởi không khí cũng đồng tình
không khí cũng trơn mượt như rêu
ném ta vào một biển mê tuyệt vọng
 
luôn luôn bị ám ảnh vây chặt
không phải những mặt người
mà là không khí
cái rỗng không hiện đủ mọi hình thù
không sao làm tắt
đôi lúc nó trở nên đặc xanh ăn quanh khuôn hình hài
cảm giác bị lãng quên trong ruột đá
gào thét – đá lấp giọng
co duỗi – đá trói chặt
khóc – đá thấm ngay giọt nước mắt chưa tràn
một tảng đá vô hình nuốt sâu một con người vào ngực
miên man không còn ai
 
thoát khỏi mọi màu hồng
chân trời lam tím
những nẻo rừng hoang vắng đang chờ chúng ta
một màu xanh vây bủa
những vỏ trứng đang chờ chúng ta
về lại trạng phôi thai
những sa mạc đang chờ chúng ta
đi mộng du vào cơn khát để gục chết trong tiếng gọi vô cùng của cát
những giấc mơ đang chờ chúng ta
bay chới với như một cánh chim sầu khổ tự trầm xuống vùng mắt trời cô lặng
thoát khỏi mọi màu hồng
chân trời lam tím
những đóa hoa ngập ngụa hồi sinh trong bãi rác
bên dòng sông đen
 
nhẫn nhục
như một kẻ độc hành trong im lặng
 
luôn nghe thấy sự mênh mông trên mỗi con đường
luôn nhận rõ niềm bơ vơ trong mỗi chiếc bóng
nơi mỗi góc tối còn lại
chúng ta hãy để cho đầy thinh lặng
chúng ta đang nhai ngấu một cọng lửa đen
để làm cháy những miền không lời thoại
chúng ta đã khô như sự chết
chúng ta đã khô như sự thật
chúng ta bụi tro
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021