thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Giọng kèn đồng
(tố khúc thứ 8 trích từ "bài thơ vô hạn")
 
Khô rức da thịt ngậm ngùi gãy vụn
từng đốt xương trơ
tôi nằm nghe tiếng gió lùa qua giây đàn tưởng tượng
đâu đây                    giọng thì thào của biển
lạnh ngắt một bờ vai
gió cắt           lời gọi trầm ngâm
đã muộn mất rồi sao
vết thương nảy nhánh
lửa hoang tàn đốt cháy
từng tế bào khô cứng
chỉ còn cơn sóng vỗ nghiêng
thềm đại lục
thành phố ban trưa
hối hả giọng kèn
 
Ký ức rùng mình đứt đoạn
về những buổi sáng
trở mình ngần ngại
nghĩ về màu lá
làm sao nhớ hết
khối hình không có thật
chực chờ tan biến
tôi lăn vào vô vọng
cuộc truy lùng ảo giác
 
Còn đó tiếng thở dài trầy sướt thịt da có thật vết cắt vô hình trên nỗi nhớ tiếng mớ hụt hơi đâm thủng cơn ác mộng quỵ té một hình nhân ngơ ngác
tôi chờ tôi khâm liệm
ồ          lời nói và tiếng cười kia
nét sắc                   cứa ngang
 
Nằm đâu đó
trong giấc mơ vật vã
khuôn mặt thời gian
mở trừng đôi mắt
giọt mồ hôi lạnh ứa
màu lá vông trưa lăn
cơn sốt đỏ
thành phố nằm treo nhịp thở
những lồng đèn hoa giấy
khoảng trống
là đám mưa bụi
màu lam
dãy phố cũ lạc loài
thế giới bí ẩn của nỗi niềm
những bức phù điêu trăng
đập vào con mắt
ký ức vỡ tung
 
Cơn lạnh của ảo giác trói tôi vào
hoang mang đám mây dĩ vãng
đổ xuống những giọt đời mê đắm
bỗng nghe thèm hơi ấm
những hòn than đỏ
bông bưởi khuya hôm
                   rụng
                   trắng vườn
 
Rả rúc tiếng còi tàu mớ ngủ
lòng toa trưa vắng
người khách lữ
từng ga buồn ghé lại
dày thêm những dấu chân
bước vội vàng
một khoảng cửa hé
sầm sập cơn mưa
 
Tôi sẽ ngồi ở đâu
trong khoang tàu quá khứ
những khuôn mặt phẳng lì cảm xúc
không nhìn tôi bằng đôi mắt
té sấp dưới chân kỷ niệm
một góc lặng trang
ngọn roi da quất tới
gã phu xe chắt lưỡi đầu toa
người hành khất già rang mãi nồi ngô tưởng tượng trên bếp lửa tàn tro
đứa con gái nằm khoe rốn
ngủ quên chiều ráng đỏ
những hạt huyền đen nhánh
lời kinh lăn
ngón tay xanh mét
điệu ru lẳng lặng tiếng tù và
một góc cuối giấy hồng điều vương vãi
 
Tôi cố đếm          nhưng sao vẫn thiếu
gương mặt hai người gánh củi
và kẻ nào
vừa thu lượm những đồ vàng mã
xếp vào chiếc giỏ mây
 
Ai là kẻ vắng mặt
không          tôi người cuối cùng vừa mới đến
từ góc tối          thảng thốt giọng kèn đồng
 
Không gian hồng nhoè lam
phiên chợ huyên náo những hình nhân mặt phẳng
 
Tôi bưng tai chạy trốn
thanh âm cuồng hoặc
rải tím triền ngô ngậm sữa
thao thức lá dâu tằm đêm
mùa tơ ướt
lảng vảng ngọn cau rằm tháng giêng
đồng rạ mênh mông
hắt xuống
hơi thở dài trăn trở
cơn mưa úng thủy
lật ngửa lòng tay hứng
từng giọt âm xanh
 
Thôi          đừng gọi nữa
kẻ lạ mặt trong tôi
đã chết
giọng kèn đồng chạy đuổi theo
lời trăn trối
buổi chiều nhàn nhạt
tràng hoa
 
(9.5.00)

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021