thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Nhà kể chuyện tài ba xiển dương con chim bắp | Nhà kể chuyện tài ba xiển dương những bác thợ mộc | Bài ca ngợi những bác thợ rèn
Bản dịch của Lê Huy Oanh
 
MIGUEL ANGEL ASTURIAS
(1899-1974)
 

Nhà kể chuyện tài ba xiển dương con chim bắp

 
Tự do và bị giam cầm trong cái lồng gió hiu hiu,
mi sống bằng tiếng cười,
bằng hạt bắp tiếng cười!
Một con nhện mất dạng:
phát mổ của mi thật đáng sợ,
và con kiến theo dõi mi,
con agouti,* con thỏ, con sóc theo dõi mi,
chúng sống bằng mưu kế của mi.
Mi sống bằng tiếng cười,
bằng hạt bắp tiếng cười,
tự do và bị giam cầm trong cái lồng gió hiu hiu!
 
-------
* agouti (tiếng Pháp), xuất phát từ chữ agutí (tiếng Tây-ban-nha ở châu Mỹ La-tinh): một giống chuột ở Trung Mỹ và Nam Mỹ, lớn gần bằng con thỏ, có hai chân sau dài và bộ lông nâu đỏ xen lẫn với những mảng xám. (Tiền Vệ)
 
 

Nhà kể chuyện tài ba xiển dương những bác thợ mộc

 
Này bác thợ mộc, ta là cái cây,
ta tự nộp thân ta cho bác.
Ta đã từng có ngôi sao thiu thiu ngủ
trên những cành của ta.
Và lưỡi rìu đang chẻ,
lưỡi cưa đang cắn
bằng những răng chó cái của nó,
cái móc cào, cái đục,
đối với ta có hề gì lắm đâu!
 
Này bác thợ mộc, ta là cái cây,
ta tự nộp thân ta cho bác.
Ta đã từng có cơn mưa tỉnh thức
trên những cành của ta.
Không, không hề gì,
hãy cứ đưa nhanh, đưa nhanh
cái bào của bác trên mình ta!
 
Sự thay đổi không đáng kể chi!
Ai đã là mái nhà của bác,
là cái bàn của bác, cái ghế tựa của bác?
Ai đã là cái giường của bác?
 
Này bác thợ mộc, ta là cái cây,
ta tự nộp thân ta cho bác.
Ta đã từng có cơn mưa tỉnh thức
trên những cành của ta,
đã từng có ngôi sao thiu thiu ngủ.
 
 

Bài ca ngợi những bác thợ rèn

 
Bác thợ rèn ơi,
sắt đang khóc!
 
Những lò rèn,
những hòn than,
những ống bễ,
những thỏi kim khí,
những cái bóng khổng lồ,
những bộ bắp thịt
mãnh liệt.
 
Hai cái búa
như hai con chó
đang cắn miếng sắt
được nung cháy trắng xoá.
Chẻ sắt ra,
con dấu đóng vẫn còn nóng bỏng
như một con dao đang cắt những cái lưỡi.
 
Và tất cả đều im lặng.
Chỉ có sắt đỏ
nói trong nước,
cái lưỡi nổ bung,
không tắt.
 
Bác thợ rèn ơi,
sắt đang khóc!
 
 
------------
Bản dịch ba bài thơ trên đây đã đăng trên tạp chí Văn số 109, chủ đề: "Nhà văn Miguel Angel Asturias", xuất bản tại Sài Gòn năm 1968. Dịch giả không ghi xuất xứ của bản ngoại ngữ.
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021