thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Thành phố buổi sáng và cuộc sống vô nghĩa
 
 

Thành phố này

 
vào những buổi chiều
tôi nghĩ về biển
những đám
mây
tôi mơ về một cuộc sống
bị chối từ và đẩy vào bão táp
 
còn hơn tuyệt vọng
 
vào những ngày
khi thượng đế bị vứt đi
vào những thùng rác chuyển dịch
đến ngày khác
 
vào những ngày
trái tim như sợi chỉ
cuốn lại - thả ra
và cứ thế
cuộn băng cứ thế
những cuộn băng và cứ thế
những người vào xem không ra trở lại
 
tôi là thượng đế của mình
thế nhưng
mọi buổi chiều
tôi thấy người treo cổ
trên một hành tinh không có nấm mộ bao giờ
và mỗi người nằm trong một căn nhà
nghệ thuật của ướp xác
 
 
 

Ðây là một sự sống vô nghĩa

 
đây là một sự sống vô nghĩa
đây là một cuộc sống vô nghĩa
của triệu cuộc đời
vô nghĩa
đây là những người sống một cuộc đời trong sự sống vô nghĩa
sự vô nghĩa cuộc đời trong sự sống
 
bị ném đi
bị ném đi
bị ném đi
 
vô nghĩa
vô nghĩa
vô nghĩa
 
đây là một sự chào mừng
vô nghĩa:
đứa trẻ ra đời
đứa khác chết
những người qua lại già trẻ lớn bé gái trai vô tính đồng tính lưỡng tính
đây là cánh cửa cuối cùng mở ra cánh cửa đầu tiên dẫn vào vô nghĩa
đây là thiên đàng, địa ngục hạ giới
đây là thần tiên ác quỷ kẻ mù loà thượng đế
ăn mày, bụt
đây là thời điểm của 4000 năm
và đây là thời kì độc lập tự chủ thống nhất quốc gia
cộng hoà
xã hội chủ nghĩa
đây là một hành tinh đại đoàn kết  đại đồng
64 tộc 87.279.754 người
đây là thời đại của thú dữ ăn người và sáng thế kinh đây là thời đại chiếc thuyền cuối cùng đắm trong xác thối và người sống
mất trí kể chuyện ngày và đêm
ăn ngủ làm tình sinh con, lúc nhúc
 
đây là thời đại
thả thuốc độc vào máu và đánh trôi đi cái nhu cầu lành lặn
 
đây là thời kì lên men xác người
trộn vào thức ăn và bán hàng loạt
để ăn vặt
lúc rảnh rỗi
 
đây là thời đại lãng mạn, tình yêu, khóc than, khát vọng
thơ ca
không khác cứt
đây là thời đại sống trong ánh sáng của phòng mổ
bị lãng quên
và mọi giấc mơ
đều mang những tấm phủ máu
 
đây là một thời đại vô nghĩa
và những kẻ vô nghĩa
chẳng cần biết điều đó có nghĩa hay không
 
 
 

Mỗi buổi sáng

 
mỗi buổi sáng
tôi thức dậy
bằng đám ma
 
nó ồn áo đến mức
tôi tưởng đó là lễ rước khủng khiếp của mình
vào cái nghĩa trang của mất hút
 
những lúc như thế
hoảng hốt tôi thức dậy
và biết những nhà bên cạnh có người vừa chết
 
bao lâu nữa thì nó phát hiện ra tôi?
 
 
 

Cuộc sống

 
tôi thích sự chậm dần của nhịp tim
cho đến khi ngừng
cứ như chúng ta đang xem một buổi
xử tử bằng thuốc độc
qua phòng kính
 
và chúng ta
tự nguyện    bàn tay thõng xuống
trong một phòng mổ    bệnh nhân
bác sĩ, dụng cụ, người chết
tất cả chúng ta
một êkip đủ mọi thứ
thay nhau vận hành
 
cánh cửa bên cạnh dẫn vào phòng xác
 
 
 

Buổi sáng

 
mỗi buổi sáng tôi chào bình minh
bằng một tiếng súng
mặt trời bay vọt ra từ màng tang tôi
 
 
 

Vô nghĩa

 
đôi khi
tôi ước mình có thể chết đi
để chạm vào mặt trời
ôi lớp kính
đôi khi chỉ có cái chết mới quên đi được
 
những bị ni-lông này
những bị ni-lông này
và những con cá
trong mọi thời gian
thở trong ngực
 
sao chúng không quên chúng đi?
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021