thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
40 BÀI THƠ
 
đất nước là khoa Sản
mọi người đang mang thai
 
cơ thể đang mang thai
linh hồn đang mang thai
 
ôi làm thế nào chúng ta chỉ sinh ra
toàn bọ chét
nếu không
những con bọ chét đến từ đâu?
 
chẳng lẽ
chúng xuất hiện bất ngờ từ trên trời?
như mưa rơi?
như nước mắt?
 
đất nước đang mang thai
vào mỗi đêm, khi mẹ mang chúng ta vào giấc ngủ
là những bữa tiệc của lũ bọ chét
bắt đầu
 
sau khi uống rượu như hút máu
chúng nói về tình yêu...
 
 
đêm, các lỗ thủng trên bầu trời
đang nhấp nháy
 
như các cửa sổ
đang đóng mở
 
có cửa sổ tồn tại
và cửa sổ chỉ biết mở ra mà không tồn tại
nó chỉ biết ngậm
bú và nhai lại
 
bạn bước bâng quơ ra khỏi
nhà, qua các cửa sổ đang đóng mở
như các lỗ thủng trên trời
như những đèn lồng ba tàu treo
nhìn ra phố
những người lùn
ngồi bên biển
nhìn bạn
mỗi đêm
 
hình ảnh bạn nằm trần truồng trên bờ
cát, như một con thằn lằn sáng trên
mỗi cửa sổ
 
lấp lánh
mỗi cửa sổ một lỗ
mỗi lỗ một cửa sổ
bạn biết người ta được sinh ra
bên dưới
rốn, nơi cửa sổ mở ra cả một mặt
trời, và tối
như một mặt trăng
 
bạn cần
tồn tại
từ các cửa sổ không ai cần
tồn tại
bạn phải
là bầu trời
bạn kêu thử: trời ơi...
 
những người lùn
tóc râu rũ rượi
dầm bạn như dầm củ cải
làm bạn chảy nước
suốt đêm
 
 
 

bình minh bị phá vỡ

 
thêm chữ “đã”, bình minh đã bị phá vỡ
cành xuất hiện từ cây, lá xuất hiện từ cành
màu xanh xuất hiện trên lá
lá xuất hiện trên hoa
 
giai điệu xuất hiện trên bài hát
làm người ta
xuất hiện như say
rượu
 
súng xuất hiện trên thuyền, thuyền xuất hiện trên biển
biển xuất hiện kẻ thù, bạn không thể mơ ngủ
tóc xuất hiện trên gối
cơn rùng mình xuất hiện trên lông mi
giấc mơ xuất hiện trên cơn rùng mình
 
di chuyển khuỷu tay
bạn chạm vào nàng
ấm áp xuất hiện trên tấm chăn
 
hơi thở xuất hiện trên sự ấm áp
mặt trời xuất hiện trên giấc mơ
bài thơ
bây giờ
mới xuất hiện
 
 
 

đám mây có một cái lỗ...

 
biển lặng lẽ như dòng sông
không phải sông, nó là biển, đám mây
bay trong khu rừng, đám mây
chảy trong dòng sông
nhưng bên trong
đám mây vẫn có một cái lỗ
 
từ đó bạn có thể nhìn thấy
lá, hoa nở... và đám mây chạy
nhảy, nằm ngủ với bạn, vì vậy
trái đất màu tối đen
 
ngọn cỏ màu xanh, hoa cúc màu vàng
cũng như nàng, hoa mẫu đơn màu đỏ
đám mây biết cách nói dối về tất cả
để
màu sắc bài thơ không bao giờ
nhàm chán
 
trên thực tế
đám mây gây ra sóng biển, tiếng hót của con
chim, hoa hồng đỏ nở ra biển
xanh, xạc xào lặng lẽ
vì nó không phải từ dòng sông
nó chảy ra từ một cái kẽ
nứt của bạn
 
cuối cùng
sông chảy vào đám mây
những đám mây nằm như muôn đời
vẫn thế
mặc dù nó vẫn có một cái lỗ
để các thiên thần
như nước
rơi xuống
thành mưa...
 
 
 
lời nói không, không...
bao giờ sẽ là tình yêu của bạn?
 
bạn có thể không
cúi nhặt
những đồng xu màu xanh lá cây
trên mặt đất
 
hy vọng nó
là bùa hộ mệnh của ai đó
tặng cho
bạn
 
bạn
như những cổ vật
bị rơi mất, để lại lỗ hổng trong túi
của người sưu tập
 
những vật bí mật
thường được bạn giấu dưới nệm
và trong ánh sáng lờ mờ
căn gác xép mạng nhện
cổng trường cũ ngày xưa đi học
ghế bàn
cùng chờ đợi
nhắc nhở
bất kỳ kẻ thám hiểm nào
không đeo bao
táo bạo
leo
lên người bạn...
 
 
 
câu chuyện là như vậy
dễ hiểu hơn rất nhiều
 
bạn nói: một thế giới không có lông
thì đó chỉ là một dải lửa đang cháy
mênh mông
 
khi bạn trở về
không có lông và nói dối
mặt trời không sinh ra cho bạn
 
vào những đêm bạn chuyển chiếc gối xuống dưới
chiếc giường
và mê ngủ
 
bởi vì giấc ngủ khác nhau
nên khi bạn thức dậy
có một chút khác nhau
 
có thể
một lần bạn thức
mọi người sẽ chỉ ra sự không có lông trên gương mặt bạn
và đôi khi, họ thắp một ngọn nến
để bản thân mặt trời
bập bùng ánh lửa nhỏ
 
trên gương mặt bạn
nó ném ánh sáng
lên các bức tường
và tự hỏi tại sao hình dạng của bạn bị hỏng
trên các áp-phích nhàu nát
trên chiếc giường mê ngủ
tất cả mọi thứ
bây giờ bóng tối, có một niềm vui, mãnh liệt
trong lúc đọc bài thơ của bạn
 
mọi người gấp các bài thơ
thành những nụ hôn
giả vờ
như thể mỗi bài thơ là một làn hơi
của bạn thở
 
mọi người có thể không bỏ lỡ
nhưng sau khi bạn chơi giả vờ
ai cũng đau và sợ...
 
 
 

vị đắng của dối trá

 
lạnh, nứt nẻ đôi môi màu đỏ
như thể đã tháo vòng
một người không còn trẻ
muốn thụ thai
 
cơ thể nó
không phải là phụ nữ
nó thích
làm đứa con gái
lâu năm
 
ngôn ngữ màu đỏ
chữ màu xanh lá cây
như tấm băng-rôn người ta vẫn treo vào ngày lễ
lột ra từ đôi môi bong tróc
màu sơn
 
ai cho chất độc
từ chối mật ong
yêu và tin
tin và yêu
thiên đường mấy mươi năm
mọi người bị bắt buộc phải đi tìm
cuối cùng chỉ là
đôi môi
giả vờ bướng bỉnh hoang dã
đang nứt ra
và vô chủ
 
nhưng lời nói vẫn màu đỏ
từ đôi môi mọng nước
có người sẽ nghe, và nói:
- các cô gái, nên ngậm chặt hai môi của mình lại...
 
 
 

tôi cần một con ma

 
quản lý tủ quần áo của tôi
những bộ áo quần
đã chết
 
tôi cần một con ma
sắp xếp những cuốn sách của tôi
những quyển sách này
cũng đã chết
 
con ma sẽ hiểu niềm vui của tôi
hơn cả cái bìa
sách
 
bóng ma
mỏng như sương
không chiếm chỗ trong không gian
không làm chật chội bóng tôi và bóng tối
 
bóng ma
khi lật một quyển sách
nó nghe cô gái tóc thắt nơ nói với một cậu bé:
 
- nè đừng có liều
làm hỏng cái lều
có một nhà thơ
đang sống ở bên trong...
 
 
 

làm việc cả ngày, mơ mộng cả đêm

 
cuối năm
bạn bay
khi bộ nhớ của bạn xuất hiện
bạn đi tìm
lịch sử
 
lịch sử
là chiếc phong bì dính máu
mẹ gửi cho bạn
là những câu chuyện trong va ly
của bạn
 
câu chuyện những kẻ khốn nạn
không phải chỉ đơn giản
như bạn
viết
hay sửa lại
một bài thơ
 
 
 

đầu tiên con muỗi của bạn chết

 
bạn cầu Chúa
người ta nghĩ bạn hơi ngớ ngẩn
 
sau đó bình minh và hoàng hôn của bạn chết
bạn cầu Chúa
người ta biết đó là đức tin
 
bạn im lặng
dù sao cái chết cũng chiến thắng
vì vậy, bạn đi bộ
ra mớ cỏ dại phía sau vườn
nhà, và đổ một ly sữa
cho con ruồi liếm ngón tay bạn
 
bạn để cho nó liếm
sữa, từ ngón tay trước khi
bạn bóp nó đến
chết
 
một con ruồi chết như ánh sáng tắt như một
người không còn sống
bạn biết sức mạnh
của cái chết
đó là lý do tại sao bạn không sợ chết
 
bạn có thể thấy một người đàn ông
cổ bị gãy
bạn biết tất cả về
máu chảy
trên mặt đất
 
bạn biết
một con muỗi chết một con ruồi chết không phải một con người chết
 
bây giờ bạn gặp một người đàn ông
cổ cũng bị gãy
bạn nói chuyện với anh ta về
giá đất và căn nhà của anh ta
bị cướp hay giải tỏa
 
bạn có sức mạnh
của cái chết, vì bạn sẽ chết một cách dễ dàng
như sống
còn anh ta chỉ có thể sống dễ dàng
như chết
 
đây là cách một người đàn ông nắm bắt
bạn, và biến thế giới này thành một bài thơ
con muỗi chỉ biết hút máu
như tấm băng ép mỏng lơ ngơ
bây giờ có cánh
 
giấc mơ
giống như ánh sáng
khi anh ta thoát nạn
và mời bạn
uống một tách cà phê...
 
 
 
trên trái đất đã cũ mòn và bằng phẳng
mọi thứ khó khăn như mảnh thủy tinh
vỡ
 
do đó, vào thời điểm hơi nghiệt
ngã, vùng đất này giống như bạn
bị chảy máu khi mặt trời tiến vào thành phố
 
không có hơi thở
không có gió, nên mọi người di chuyển với tốc độ
chậm, để tiết kiệm sức lực của họ
 
hy vọng
để lại sự run rẩy
làm chúng ta khập khiễng
như đạn bắn sượt da
 
chúng ta là một quốc gia
trong những thập kỷ, giấc mơ của nhà sản xuất
cho chúng ta học những điều
trước khi bị nghi ngờ
năng lực giết nhau
lớp cha trước lớp con sau
sẵn sàng đổ liều hay đổ máu
 
chúng ta xẻ dọc
trường sơn
đi ngược và đi xuôi
những triệu người hay có thể nhiều hơn thế
 
chúng ta
dẫm chân trần qua thủy tinh vỡ
những thập kỷ làm ông từ canh đền hay giữ cưa
chúng ta nghênh ngang trên phố
với một ma thuật cùng cơn gió
và bụng đói
 
giấc mơ thiên đường
với đức tin
và các cái loa
tất cả
đã biến mất
 
con cái của chúng ta không nhìn ra chúng ta
chúng ta bị mất dấu
 
chúng ta bây giờ
một hạm đội ngồi xổm
nhảy
và bơi
ra khỏi cái chuồng
xí, chùi đít tuyệt vọng màu xanh
trận sốt rét vẫn còn trên biển
 
như lúc chúng ta đi tìm
mỏ dầu
nhiều thứ
khoan thủng và làm đau
mẹ của chúng ta...
 
 
 
nằm ngửa
đọc các bài thơ
 
như cây đổ ngổn ngang
sau lũ
 
ở đây gió khập khiễng
ngôi làng có bóng cây cha?y ra màu nâu
mệt mỏi mùi thơm
không như nước thải
chảy tràn
 
bài thơ quá dài làm nàng không nhớ
chuyển động của thành phố
sau mưa
màu của nước cống pha lên bảng màu hoàng hôn của
chàng họa sĩ kiêm nhà thơ
thủy điện kiêm sự cố
tràn đập kiêm vỡ bờ
 
hơi thở của nàng
như thế nào
là hoàng hôn
như thế nào
là mặt trăng
và như vậy nó
hơi thấp
 
vì vậy khi nàng đau
là ánh sáng đổ
qua
đầu
 
nó không như mặt trời
hoặc
như người ta
khóc, đang trồng hoa
trên mộ
 
nó như
chim trong quần
bay xa
nhiều hơn nữa
 
như hai đêm
hơi thở
của họa sĩ kiêm nhà thơ
trí thức kiêm chửi thề
trả tiền kiêm bóc bánh...
 
 
 
một cách không thể ngửi mùi nữa là
để cho không khí tự do
di chuyển
 
cả đêm lạnh
tiếng tíc-tắc của đồng hồ trên đầu, con mèo
cứ cào vào cánh cửa
 
một lần cuối cùng trước khi quá muộn
mùi của chiếc giường
biết nàng đang chờ đợi, vì vậy
nó thở
 
làm
bay
đi
tất
cả
 
 
 

lần đầu tiên nàng cởi

 
bỏ những suy nghĩ của mình
nàng hơi
mắc cỡ
 
sau đó
nàng thì thầm vào tai bạn:
 
“- bạn sẽ không bao giờ
làm cho tôi
mất đi những gì tôi đang có?
 
và bạn có thể thay đổi
tôi
từ phía sau ra phía trước
một hoặc hai lần thì tốt...”
 
tuy nhiên, bạn đã không
ngồi lại
khi nàng cởi
mở
 
thường thì bạn sẽ mang nỗi đau
ra đi
không phải bạn
mà những ngón tay
như những nàng Kiều
đến chiều
kết thúc
 
 
 
bình minh
không phải là mong muốn của ba?n
 
nên từ bóng đêm
bạn nhanh nhẹn đi bộ
va` nhảy va`o
ngày của tôi
 
đêm qua
tôi không nghe kính vỡ
vây sáng hôm sau đó
làm thế nào bạn có
nhưng ma?nh thủy tinh
vỡ
cưa
dưới lòng bàn chân tôi?
 
hôm nay
tôi cúi mình trên
lề đường, lạnh
khóc
 
 
 
tôi đã mât một nửa cuộc đơi
chi? đê ăn phế liệu
 
tôi bay trong trạng thái
cận thị, quanh môt khu vườn
buôn va` cũ
 
bạn đã thoa´t
vi` thê ba?n đa~ treo tôi
lộn ngược
đê nhi`n ba?n tư phi´a dươi
vén lên
 
bởi vi` tôi
không còn cu`ng ba?n di chuyển
thậm chí cư tư y´ dừng lại
đo`i ăn
 
bây giờ ba?n đang dệt một vỏ bọc
rút lui
vào nơi
không ai có thể vào
ba?n thơ pha`o
 
trong vòng vài tuần, ba?n sẽ sưng lên
và vỡ
ba?n biêt
máu tươi
sẽ bơm qua nhưng cánh hoa đang he´ đôi môi
rực rơ
tôi sẽ nhấc hai chân của tôi
va` bay
như ba?n đa~ bay
không cân động cơ
hay phi công hỗ trơ
 
nếu tôi bay với bạn một lần nữa
tôi chỉ pha?i rung lên thôi
vi` trong tu´i quân tôi
vẫn co´ chiêc điên thoa?i ma` ba?n đa~ hưa:
khi nào xong em se~ nhăn tin..
 
 
 

bắt đầu với rượu

 
a´nh sáng màu đỏ rỉ ra
tư địa ngục
 
một thât thanh la hét
không khí nhưng ga~
đa`n ông, mu`i bia va`
thuôc la´...
 
ôm ấp vuốt ve bao trùm
bông hoa như màu đen của măt đồng hồ
a´nh lân tinh đêm
tiếng tíc-tắc suôt đêm
trong tai ba?n
 
ba?n bước thất thường
xuông cầu thang
vơi nhưng trang
thư ma`u bo´ng tôi
 
bạn vẽ mình trong suy tưởng
nhấp nháy tắc kè hoa
có thể hay không thê?
vê hay không vê?
 
bao giờ ba?n muốn?
bao giờ nên
leo lên
cột điên của ngươi điên
hu´ còi
báo động?
 
 
 
ba?n âp ủ từ lâu
bụi trong tủ sách cu~
 
cuộc phiêu lưu của nhưng
quyên sa´ch bị nhốt
như chu´ng ta bi? tu`
(chu´ng ta tưng năm, chờ đợi
cơ hội, đê thoa´t ra va` yêu
thêm lần nữa)
 
vi` thê đôc gia?
ca´c thế hệ tiếp theo
những người có thể
năm và đọc
nghe và yêu
 
ho? kho´c
la`m ươt
ca? tính dục
trong sách
của Henry Miller
 
nhưng ưng du?ng
ma` máy tính bảng
của bạn
đã tưng
hay chưa từng
co´...
 
 
 
tại sao chúng ta cần mùi của thơ
nó có giúp chúng ta bỏ rượu?
 
các nhà thơ đã chết
vì vợ bỏ nhiều hơn hay vì nghiện rượu
nhiều hơn?
 
tại sao chúng ta cần thơ
khi thế giới
đang nghiên cứu thuốc cường dương và bom nguyên tử?
 
thơ sử dụng vào những việc gì
chẳng lẽ
chỉ dành cho các thầy cô
giúp các em học sinh luyện thi chữ đẹp?
 
các em vở sạch
sành sanh
như hoa hậu trả lời
chiến tranh
là xấu
và cũng vì
nàng không biết nấu
cơm...
 
vậy thơ sử dụng vào những việc gì
để chúng ta còn đọc kỹ
cách dùng?
 
bạn hỏi tại sao
chúng ta cần thơ
như anh chàng rửa xe ô tô
sau trận mưa
lội bùn muốn chết
 
nếu cần thơ
sao người ta không nhập khẩu nhà thơ
như đang nhập hàng tàu
đóng từng container
cao ngất
bên cầu?
 
lắng nghe thơ như lắng nghe mưa
những gì mưa nói
nếu có ai chơi ác
thêm dấu hỏi vào
bạn gần như
nằm im
dang chân
không còn
hít thở...
 
 
 

ôi, xin tha cho tôi

 
vì tôi đã lỡ
cắn bạn
 
xin tha cho tôi
tại sao?
xin tha cho tôi
để tôi còn có thể nói
cho mọi người biết
khi bạn cắn tôi
 
ôi xin lỗi
tại sao phải xin lỗi?
ôi, xin tha cho tôi
cho bản thân tôi
khi mình phải xin lỗi
khi mình phải nói: ôi
ôi, xin tha cho tôi
cái email
trời ơi...
 
 
 

phấn hoa và hạt cỏ

 
bơi
bay
trong gió
 
mùa xuân muốn tới
nhưng bạn không mở rộng bàn tay
vì bạn thích bay
ai cũng thấy gai ốc trên thịt da
của bạn
 
mặt nước
con ếch màu đỏ chờ đợi trên hòn đá
sẵn sàng trốn thoát
 
mùa xuân đang tới
sức sống của tảo xanh phía dưới
mặt hồ, nó dao động xung quanh tảng đá
tạo những vệt nước
như tấm thảm màu xanh và mềm
quấn quanh bạn mỗi đêm
 
mọi thứ vẫn lãng mạn
nhưng ai cũng biết mùa xuân này hơi buồn
và đói
 
và con ếch quyết định
nhảy xuống nước
bây giờ các con muỗi
đã nhận thấy bạn
 
và ánh sáng dòng nước rõ ràng như giấc mơ
như trái đất, như sáng suốt như cũ xưa
mọi người uống nước
từ cái ly mà bạn làm vỡ
mảnh thủy tinh và hạt cỏ
vẫn còn ngậm trong miệng
tứa máu
của họ...
 
 
 

có những lỗ hổng trên núi

 
tôi biết điều này
vì tôi hay dạo chơi
nơi
hang động
 
có những lỗ hổng trong hộp sọ của tôi
khi mưa rơi
tôi nghe
có những lỗ hổng trong tai tôi
 
tôi
đứng và thở
chạy và ngỡ
những lỗ hổng trong suy nghĩ của tôi
vừa có thêm mấy lỗ hổng trong mũi
 
tất cả mọi thứ cần thiết của đời tôi
đến từ sự trống rỗng
bạn bè của tôi
đến từ lỗ hổng
em đến từ khoảng trống
của đời em
 
sống và chết chỉ cần một cái lỗ
cách nhau một cái lỗ
hổng, như các lỗ
đen
trong vũ trụ
 
như xương mu
như gió hú
như hang động
như âm u
như kẻ thù
tôi không
thể
thoát
 
 
 
một câu hỏi triết học
như khi bạn bị té ngã buôi chiều
 
mặt mũi lem luốc nhiều màu
vàng và đỏ
làm người ta nghĩ bạn đang nở hoa
và gắn hoa lên nhà bạn
ngày mười tháng ba
ngày ba mươi tháng tư
bạn cười thật lãng mạn
 
một chiếc bình tưới
có hình dạng như của người đàn ông
và phụ nữ nghĩ mình bị bỏ rơi
khi bạn tưới
 
viết
như vết cứa vào cổ tay
khi bạn chạm vào cổ tay người khác
một nhịp điệu gieo vần
độc đáo như nhịp điệu cơ thể
bạn sợ
vì nó ẩm, nóng và hơi
trần trụi
 
nó uốn lượn như tàu cao tốc
đập liên tục vào câu thơ
như thân cây non mùa nước lũ
mùa thu
bạn tha hồ nghỉ lễ
 
bạn biết
mình không cần làm thêm gì cả
không rút ra hay đưa vào
thêm mấy tệp hồ sơ
 
bạn đã yêu cầu unesco
chính thức công nhận
bạn là một di sản
trong sự suy tàn
của thế giới...
 
 
 
bạn đẹp như ánh trăng
trên núi
 
 
bài thơ
muốn làm máy bay không người lái
lên chơi
với bạn
 
cái nhìn của bạn
đốt cháy lồng ngực bài thơ
như một trăm ngàn mặt trời
trên đầu điếu thuốc
 
bài thơ
nó sẽ tồn tại nỗi đau mà
ánh trăng
cũng là máy bay không người lái
 
và tôi bay không người lái cùng
bài thơ, tiếng động của ống pô
nghe như giọng
mèo gào
hơi khàn:
thôi nào...
 
 
 
bạn có bao giờ làm bạn với đám mây
khi nó bay ngang qua nhà bạn?
 
đừng bao giờ làm bạn với đám mây
vì nó sẽ làm bạn say
nắng
 
nó sẽ gõ vào
cửa sổ nhà bạn
liên tục
nhiều khi làm bạn bị tâm thần
 
nó nói: không có gì xảy ra ở đây
không có gì
không có gì
cả
 
khu vườn phía xa
trong mưa
một đám mây trong ánh trăng
bay lên
như quả bóng bạn phát đi với cây vợt
nóng và căng
cứng
 
đêm qua
tiếng chuông
chùa, nhẹ nhàng như đám mây
bay
 
khói
tiếng chuông
một lần bạn nghe, thấy
đôi mắt của một cô bé
nằm ngơ ngác
trên mây
 
nó không thể khắc phục
hậu quả
vì ngay từ đầu
nó làm bạn
đau
muốn rách đít
 
đám mây trôi qua
sau đó bạn không còn có thể
nhìn theo nó
 
là hai con mắt
màu trắng dã
hay đã
mù màu...
 
 
 

nước trong dòng sông đang chảy

 
nước trong dòng sông đang chảy
người nói rằng có hay không?
trong giấc mơ ngơ ngác của tôi
người có rơi không?
 
không chỉ tôi và giấc mơ, bài thơ
cũng chạy
người thấy nó thật đáng thương hại
người muốn nó thành con thỏ
thành chú chim cánh cụt thích bay
loay hoay
háo hức
 
và trái tim bài thơ
người bóc từng lớp như bóc củ hành
bài thơ hơi cay mắt
làm người tưởng bài thơ đang khóc
trong một cơn gió
cô độc
nhẹ
và khô...
 
 
 
các thiên thần đi bộ trên đám mây
quá mỏng
 
như khi ở nhà ga
chờ máy bay
bạn đi vào và đi ra
thèm thuốc lá
 
chuyến bay
có giống như đám mây
của bạn?
 
khi bạn rơi
nhẹ
lấp lánh
trên hàm râu
nhiều màu
của họ
 
họ thở
nhẹ
như khi họ cởi
áo những thiên thần
thả rơi
 
họ cười
khi bạn cứ: suốt đêm qua
không có gì, không có gì bay
cả...
 
nhiều khi chúng ta vẫn cười
như đười ươi
ở những nơi
hoang vắng
 
như nơi bạn nằm
lót một chiếc khăn
và im lặng
 
 
 
ví dụ như ngày 12 tháng 12
bạn chuẩn bị bay
 
đêm
màu xanh
màu đen
màu tím
màu tìm
và không ai bắt gặp...
 
bạn dễ dàng nghĩ rằng mình bị mất
dấu
và bài thơ
lơ ngơ
không ai hiểu
 
nhưng cái chuông trên cổ con mèo
nó lúc lắc vào đêm 12 tháng 12
bạn bái bai
và bay
một ngày
cho tất cả
 
các linh hồn nhút nhát
làm bạn thấy khát
một ít nước lọc
không đủ
làm say
 
nó không phải là việc bạn khóc rất nhiều
làm bài thơ hóa thành vô ích
nó vô nghĩa vì bị chìm
quá lâu, trong một đất nước
mà khí hậu
con lừa
trâu ngựa
từa lưa
nắng mưa
ngày xưa
kính thưa
sọ dừa
đẩy đưa...
 
như những món đồ
bạn đưa
và đau phải biết
 
 
 
thứ sáu ngày 13
bạn ra khỏi máy bay
 
bạn thấy
không phải sân bay
Tân Sơn Nhất
 
mà là một thành phố lấp lánh
những nhà nghỉ giá rẻ
tivi màn hình mỏng với khe
bạn sẽ
cắm vào thẻ
nhớ
 
một đám mây thật thơm, và mưa
làm nàng như bài thơ
ướt, bước
ra từ cuốn vở
ngày xưa...
 
còn nếu bạn không mua
được vé máy bay
thì thứ sáu ngày 13
bạn đang ở nhà
lau nhà
ăn cơm
đón con
rửa chén
hát ca
và ngủ
với vợ...
 
 
 

viết, đã bắt đầu lẩn thẩn...

 
đầu tiên
nàng mở các ngón tay bạn
cho đến khi bạn nới lỏng
và im lặng
như một tấm chăn
với ánh sáng lông
và vải lót
 
ngoài phố
tiếng còi giao thông
kêu như
ngỗng
 
bây giờ
những người nhìn vào tấm chăn
không thể biết
câu chuyện
 
những nỗ lực phi thường
để người bình thường
phải vật lộn dưới tấm chăn
đó
 
vì bạn im lặng
nên không ai có thể nghe
một tiếng thở dài
em mệt
 
mưa trên đất khô
cỏ mới mọc
trên nàng
như tóc...
 
 
 
khi nàng nói
chàng hãy hút em ra, để nhìn
cho rõ
 
tôi làm thơ
nhưng chưa từng nghĩ được một hình
ảnh nào như vậy
tôi chỉ dùng lưỡi
để liếm
vào chữ
nó bay
 
và bài thơ
ý nghĩa của nó
để lại một lỗ
mà người đọc
không biết làm sao
hút ra hay thổi vào...
 
 
 

thơ những tưởng mình chai sạn

 
sáng ra
thấy gương mặt mình đầy chữ cái
như những giọt nước mắt
đã khô...
 
 
 

tôi không thể như bạn

 
vì bạn
có thể rời bỏ tôi
khi đã hết vui
 
còn tôi?
tôi?
tôi
làm sao có thể từ bỏ
chính tôi?
 
làm sao tôi
từ bỏ
xác thân mẹ cha
đã ban tặng cho mình...
 
 
 
 

tôi nghe tên của bạn

 
trong tiếng hót con chim khướu
ai viết lên giấy trắng đám mây
trong tiếng vang những hòn sỏi
dưới đôi chân này
 
tên của bạn
ám ảnh trong lớp vỏ cây
khi tôi bị lạc rừng
và lẻn về như cơn gió
lang thang trên đường về phố
 
tên của bạn đang thì thầm
như những con ong
và tiếng kêu của còi xe
trêu chọc tôi mỗi tối
 
tôi nghe tên của bạn trong tiếng rên
của sấm sét
ở khắp mọi nơi
tên của bạn, tên của bạn, tên của bạn
nghe như nã đạn
vì vậy tôi viết
một cái gì lên mây gió
đó
như câu trả lời
 
viết bằng chữ thảo
lên bầu trời
viết bằng mưa rơi
nước mắt
của một người chỉ với một
người thôi...
 
 
 
bạn nói với tôi bài thơ của bạn
dài gấp hai
 
nên bạn yêu gấp đôi
và khi tôi
nói, tình yêu là vô hạn
bạn cười
 
bạn nói bạn sẽ nhớ
nếu như tôi hôn lên
môi bạn
 
nhưng tôi
hơi
vụng về
đã hôn lên cổ của bạn để
thay thế
 
và bài thơ thậm chí còn nóng hơn
cả mặt trời
bạn tha hồ nói, cười
và thở
 
rằng chúng ta
con cháu chúng ta
bạn hít vào và thở ra
như thủy triều
hít vào mỗi khi mặt trăng
trôi dạt
và thở ra
tới khi chúng ta
nổ tung
như xác pháo...
 
 
 

bạn hỏi để nghe lại cuộc đời mình

 
nhưng tôi không bao giờ
lần ngược tràng hạt
 
không một lần
 
đòn kết liễu của tôi
lên cả đám mây
làm mùa xuân sưng lên
như hai môi bạn
 
đám mây
khi sưng lên
bạn biết
nó sẽ mưa...
 
 
 
chàng đã bay trên bầu trời
từ khi là phi công rất trẻ
 
chàng không được rong chơi
chàng phải cố tìm ý nghĩa của nó
để bay trên bầu trời
bằng những lời
có cánh
 
chàng phải di chuyển
bằng một ngón tay duy nhất của mình
nhích từng nửa cm
 
chàng biết
cuộc sống giống như một trò đùa tuyệt vời
nên rất buồn cười
phải không? chàng nói: “bạn phải chịu mất cả hai chân để đi xe lăn
và sau đó bạn thành siêu nhân”
 
nhiều khi chàng cũng thấy ngại ngần
nhưng không dám bất cần
vì chàng vẫn phải là
siêu nhân...
 
 
 

khi bố say rượu

 
tôi nghe tiếng ông đi tiểu
từ phía sau
bức màn tắm vòi sen
 
tôi trốn dưới gầm giường
mùi hương hơi thở hơi chua của ông
không biết ai đã ném tôi vào phòng
bằng tóc của tôi
và nói
sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi
 
khi mẹ say rượu
cho đến khi ông hàng xóm
trèo qua tường
tôi vẫn chăm chú nhìn ông
qua lỗ khóa
 
tôi không bao giờ say
lớn lên và kết hôn
tôi thâm tím
đen, đỏ
như màu các chai rượu của ông chồng
không bao giờ để lại tì vết
 
chúng tôi đang chơi một trò chơi
đứa con út của tôi vẫn đếm đến mười
cho tôi chạy trốn
 
cha tôi
đến bây giờ
ông không thể
hiểu
ông cứ hỏi: tại sao con khóc...
 
 
 
nói không thành lời
khi facebook của bạn biến mất
 
có người
muốn ăn cả linh hồn của bạn
 
những hình ảnh bạn đã đánh dấu
có tiêng nô, và
âm thanh bên dưới
nhịp điệu, câu thơ đã thành
các vết sẹo
 
có ai đó nói
bạn không còn là nhà thơ nữa rồi
bạn sẽ thấy nhiều người
bóng tối, nhiều người
lấp lánh viên kim cương
 
bạn không còn là nhà thơ nữa rồi
giấc mơ, một khi
chảy xuống, sự long lanh
của câu hỏi hóc búa mà
nhiều người tưởng bạn đã
unfriend họ
 
trên đất nước đầy
những tội lỗi chết người
một cái bóng ma
nhìn vào mắt bạn
chạm vào môi
một cái ống thổi
đu đủ
cười
nhe răng
chiến thắng
 
họ nhìn chằm chằm
cho đến khi họ thấy
mọi người tìm kiếm bạn, trong một tấm
gương
có sáu mảnh
vỡ
của một cái áo quan...
 
 
 

mây cho mỗi chúng ta

 
lá đỏ
nó không phải rơi mà từ bỏ cành
để xoay, bay
cao hơn và cao hơn
 
nó nhìn xuống ngọn núi
và đám mây
hay các quầy hàng của các nàng hàng xén
các nàng đang gánh cả thế giới
trên vai
 
riêng đám mây
nó mặc áo màu xám
màu đen
lốm đốm
 
cho đến khi cuối cùng đám mây mệt mỏi và khóc
bản thân trái đất cũng chỉ nổi lên một phần tư còn lại
ba phần tư bị chìm
nước mắt
 
ngày đi ngang qua thơ dại
trên một vạt cỏ ướt
chúng ta chỉ nghĩ về cuộc phiêu lưu
của mưa, từ chối lời mời của mọi người
ở lại cuộc vui
để vội
vã ra về...
 
vì mẹ đang chờ đợi
những người mất ngủ
họ đang lang thang
và hỏi:
- đến khi chúng ta sẽ giải thoát họ?
 
không chỉ câu chuyện
hàng ngàn ánh mắt chảy máu
từ các tĩnh mạch
của cơ thể
 
 
 
đừng vỗ tay,
thơ vẫn đang phân vân giữa ra đi và ở lại
 
ngày từng có
tình yêu im lặng của chính mình
chiều đang thu lại trên một cái lá mỏng
thế giới này toàn cát bụi đá rơi
 
bạn cứ việc vỗ tay kêu trời
 
thời gian đập nhịp rộn ràng
trong một nhịp không bao giờ khác đi của mạch máu
ánh sáng hắt lên bức tường thờ ơ thơ thơ hỏi thở
một vở kịch ma quái
 
thơ nhìn thấy mình ở giữa một con mắt
không phải quái vật không phải dị nhân
một cái nhìn đăm đăm
vào bản thân mình trống rỗng
 
thời điểm chia ly. Bất động
ở lại và ra đi
bạn có còn lại một chút gì
ngày xưa bạn từng có...
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021