thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Trăng trối [1 & 2] | Những con người nơi đây | Cái chết
 
 

Trăng trối [1]

 
khi cơn dông kéo em ra khỏi cơn nhức đầu của nó
có thể em sẽ không còn tồn tại
để thấy nguyên vẹn em và xã hội này
 
chiều kích em lan đến là sâu mọt uống máu em
và thần linh cũng chỉ là một trò cười thảm bại
dưới cơn đau của chúng ta
mặt trời và quả đất tồn tại
chung đụng xác thân
và chẳng bao giờ rời
hay nhớ đến chúng ta nữa
 
đừng hát nữa em
mặt đất này ảo ảnh
những lời ca tru thê thiết
hiện rõ bộ mặt người
và chiếc rọ này
em thấy không
vòng tròn đang đập
xoay đi mặt người
và em
tay cầm quả lắc
sẽ đếm nhịp cho nó
một cơn mộng mị thật dài
rũ tàn tạ
chúng ta đã là một ấn bản vô hình
rụng xuống từng chữ
như máu nhoà đi
 
đừng ai đến khi chúng ta đã bắt đầu yên nghỉ
gió sẽ nói về một mùa vĩnh cửu tự do
cho không gì cả
và chắc gì chúng ta đã được sinh ra.
 
 
 

Trăng trối [2]

 
tôi sẽ đếm đến 10 và em
sẽ thấy một cơn quằn quại
dưới cái nụ cười đau đớn của tôi
một cuộc co ro của làn da kiệt sức
giữa thời gian và thế gian này
hay giữa nhịp đập và cái mong muốn tồn tại của chúng ta
giữa giọt nước mắt loé xuống
và bàn tay giơ ra
để hứng điều gì trong đó?
 
tôi sẽ kể em nghe về ngày tôi sinh ra
đen và đau đớn
cái ánh trăng đó
cái ánh trăng chưa từng tồn tại
đã đi theo suốt cuộc đời tôi
cùng mảnh đất dung chứa nó
nhiều đêm
tôi thấy em đi hoang mang trần trụi
em không nói điều gì
chỉ những hình nhân dựng lên
và chúng ăn em
những màu trắng và đen ấy
có thể tạo nên một tác phẩm tạo hình
về sự cô đơn và thất thế
của một cái bóng
 
thật vậy, có thể em không biết
nhưng mỗi khi như vậy
tôi hoảng hốt cho đến khi bò đến được
và chết cùng em
 
thấy những tràng cười và tiếng rên thê thiết
ngoài kia, trăng không thể tới bao giờ
 
 
 

Những con người nơi đây

 
đừng lặp lại cuộc đời anh
thật sự nó chán lắm
chán đến lộn mửa
tôi không muốn trét lại cơ thể anh
khi nó bắt tôi phải hình dung
về một sự méo mó, cơn thổ tả
 
tôi đi
và qua cơ thể anh
tôi thấy mọi thứ trống hoác
anh muốn điều gì ở những điều anh làm
về một cơn xung phong cho cái chết lẫm liệt
và anh hân hoan về điều đó
dù nó, thật sự
chả đáng là gì với anh
để anh làm!
 
nhiều khi
tôi quên mất ngôi nhà của mình
ngôi nhà tôi bị vứt ra với những tràng máu mủ của mình
cái hình nhân tôi phát sốt
với sự bơ vơ lạc lõng ấy
 
nhưng thế giới có cả triệu người như tôi
chắc gì hay đáng lẽ tôi không phải cô đơn đến thế
như một cái lục lạc
tôi thấy thế giới này mãi leng keng
leng keng! bạn có muốn mua một lô hàng đó
ở địa ngục
để bày bán một nơi khác
cái giá rất bèo, cho một con người
 
tôi biết người ta sẽ làm gì ngày mai
tôi biết những ai sẽ khóc
trong ánh mắt ai, sẽ có sự tuyệt vọng
và cái điều người ta muốn
 
đừng lạnh lẽo với tôi
những cơn gió thật sự chưa đến
cho anh bứt tung anh ra
mà anh cũng đừng đi cúi gầm như thế
có thể tôi sẽ không thấy gương mặt chính mình ra sao
và cả thân thể tôi, ngay bây giờ
chiếc áo khoác đã không che gì nữa.
 
 
 

Cái chết

 
1.
 
tôi sẽ nói với cái chết rằng
nó thật đặc sắc và
sự kiên nhẫn của nó
xứng đáng cho bất cứ ai chơi với nó suốt cuộc đời.
 
2.
 
Thánh xuống và nói với chúng tôi là sự nguyện cầu và đức tin sẽ bạn điều kì diệu
chúng tôi tin và đã nghe theo ông suốt cuộc đời
nhưng tôi nhớ ra điều kì diệu tận cùng ông nói nhiều nhất lúc bây giờ là
ai cũng chết, và đó là một niềm tin lạc quan nhất của chúa Trời
thiên đàng đã rộng cửa.
 
 
 
---------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021