thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
sự tích

 

1.

bên trong là một khu vườn chỉ toàn đá và cát một bức tượng bằng đá thật lớn đứng sừng sững ngay chính giữa khu vườn bức tượng quay mặt vào bên trong căn phòng người đàn ông cũng đang quay mặt vào bên trong người đàn ông em trai quá khứ anh ngồi trên bàn chính giữa căn phòng người mẹ cầm lấy tay hắn dẫn vô một thằng con trai chừng mười mấy tuổi quần đùi ở trần nhìn nhìn hắn và bỏ đi trên tay hắn một phong bì trong đó có ba trăm đô la rồi sực nhớ ra hắn lật đật thả cái túi hành lý bên tay phải xuống và bằng cả hai tay hắn cầm cái phong bì đưa ra người đàn ông vẫn không quay mặt lại như ông đã biết hắn là ai phòng không cây xanh trên tường những cành khô bó chặt vô nhau nằm trang trí một cái xứ nóng cái xóm vắng nhỏ bà già bật khóc tay nắm lấy vai người đàn ông bà quay mặt lại cúi đầu xuống người đàn ông em trai anh nhìn lên quá khứ anh người đàn ông em trai anh hắn nghe như anh đang nói ông đưa tay cấm lấy phong bì và đặt lên trên bàn rồi ông quay lưng đi mẹ anh người đàn bà duy nhất trong căn phòng mẹ anh ôm mặt đi lại bàn ngồi xuống thằng con trai quay trở lại với ba đứa con trai khác người đàn ông đuổi chúng đi căn phòng chật chội tiếng một loài động vật bay vo ve buổi trưa hoang vắng miền quê đi mất một ngày hai tiếng ba mươi hai phút từ thành phố và cuối cùng hắn đã đặt chân lên đất nước xa lạ này một đứa con rể hụt đang học tiếng việt cộng hòa xã hội chủ nghĩa việt nam thứ ba ngày hai mươi bảy tháng hai năm một ngàn chín trăm tám mươi ba anh thương đó là mấy chữ và những con số đầu tiên từ những lá thư của người đàn ông em trai anh người đang ngồi quay lưng lại tấm lưng của ông mồ hôi dính sát da áo mỏng trắng tay cụt người đàn ông chỉ viết thư khi có chuyện chi trọng đại xảy ra ba mươi hai lá thư tất cả anh đã cất thật kỹ hắn đọc và dịch từng chữ nhưng không hiểu hết một chữ được lập đi lập lại nhiều nhất trong những lá thư của ông là chữ quên được viết đậm và gạch dưới những lá thư đang nằm sâu trong túi xách người đàn ông em trai anh sinh ra sau anh hai năm ba tháng mười hai ngày chiếc bàn dài nằm giữa căn phòng có sáu chiếc ghế trống người đàn ông em anh ngồi ở đầu bàn nơi đó cha anh đã từng ngồi và anh đã từng ngồi ông ngồi im lặng ngó hắn chiếc đàn dương cầm trong góc phòng ai mở nắp quên đậy lại người đàn ông nói mẹ nín đi người đàn bà nói mày tàn nhẫn lắm rồi bà đi ra ngoài ông vẫn ngồi yên ông kéo chiếc ghế chỉ cho hắn ngồi xuống chiếc ghế ngay sát bên tay phải ông ông cầm lấy phong bì bỏ vào trong túi áo rồi ông thò tay qua đặt bàn tay lên trên đùi hắn hắn quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh là một người đàn ông có đôi mắt hơi sưng sưng giống như anh cánh cửa phòng mở ông rút bàn tay về người mẹ đi vào bà không đóng cánh cửa lại trên tay bà một cái giỏ đầy thịt và rau trái bà đi lại mở cánh cửa đi thẳng qua phòng phía bên kia bà đi ra lại quên không đóng cánh cửa lại phải chi hắn nghe lời anh cuộc hành trình qua tới đây mất hai ngày năm giờ và ba mươi bảy phút hắn ngửa mặt ngó lên một con vật có đuôi đang bò ngược trên trần nhà hắn ngồi lập đi lập lại trong đầu hai chữ hai chữ từ lần đầu tiên hắn nghe từ miệng anh cho tới khi hắn lập lại ho người bán vé máy bay là ba năm bảy tháng hai mươi bốn ngày và mười tám tiếng i am only a grown man who put on make-up brad pitt đã nói việt nam việt nam người bán vé nhìn hắn hỏi lại và hắn đã gật đầu

 

2.

những tiếng động bị chắn lại căn phòng không có hoa hắn người đàn ông không chú tâm lắm về những thứ vặt vãnh như nước hoa và đồng hồ anh thường đi vào phòng trong khi hắn đang ngủ và ngồi ở chiếc ghế bành trong góc và chờ người đàn ông em anh đang đứng tắm cạnh giếng nước ông thò tay vào chiếc lu bên cạnh múc từng gáo nước dội lên trên người đêm và ánh trăng chảy xuống lóng lánh trên da thịt ông ngoài xa là bờ sông nơi anh đã từng ngồi khóc hắn đứng một mình nơi lan can nhìn xuống người đàn ông đứng tắm một mình trong đêm bên trong từng giọt nước là cả một thế giới nơi không biết bao nhiêu sinh linh nhỏ bé trú thân đã một lần anh nói dòng sông im tiếng đêm che chở muôn trùng kể từ cái hôn đầu tiên cho tới cái hôn cuối cùng là năm năm bảy tháng mười ba ngày mười bốn tiếng và hai mươi bảy giây hai mươi bảy giây và hắn đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào đôi môi mình một giọt nước mắt lăn dài xuống trên mặt kể từ khi hắn đặt chân bước vô căn nhà này cho tới bây giờ là bảy ngày và một đêm

 

3.

người đàn ông em trai anh đi lại từ bếp và đặt hai ly cà phê lên trên mặt bàn hắn và người đàn ông em trai anh một buổi sáng không mưa ông hỏi nơi hắn và anh ở có tuyết không hắn trả lời không và ông đứng dậy đi ra ngoài thỉnh thoảng hắn và anh gặp nhau bên ngoài tại một tiệm cà phê thường là buổi trưa đôi khi có thêm một người bạn những lần như vậy hắn nhất định không nói một lời làm anh phải nói cho cả hai và hắn thú vị nhìn anh ngồi cố gắng đọc trong ánh mắt hắn những gì hắn muốn nói hôm đó không biết anh có chuyện chi mà cả hai cùng im lặng dù hắn đã nói lên không biết bao nhiêu lần i l... you rồi kể từ sau hôm đó hắn không còn tin vào đôi mắt của chính mình nữa một tiếng động thật đục từ người đàn ông đang gõ gõ bên ngoài sân trước chưa bao giờ hắn thấy ông bước chân ra khỏi căn nhà hắn đi lại trong góc căn phòng và đưa cánh tay ra nhấc lên một quả tạ màu đồng đen mùi mồ hôi của ông hăng hắc bốc vào mũi hắn thấy trong một góc tối là một giỏ đồ dơ một buổi sáng anh phải đi thật vội vã hắn đã đưa chiếc quần lót của anh để quên lại lên ngang mặt và nhìn và thật bất ngờ đưa lên mũi hít một hơi thật lâu chiếc giỏ đồ đầy đồ dơ của người đàn ông em trai anh nằm bí ẩn mời gọi từ trong góc tối chiếc quần đùi trắng lòi ra ngoài kia tiếng động ngưng lại

 
what happens when you
combine the love of a boy
with the love of the
hood?
 
play around
and see for yourself
 

và hắn nghe tiếng thở của chính mình đã là bốn mươi bảy phút phải chi hắn đừng có hít vô quá mạnh tiếng động quay trở lại hắn thở ra một cái rồi dừng lại được chừng ba bốn giây rồi hắn lại bất thình lình cúi xuống hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực lần cuối cùng kể từ khi anh nói anh y... em đã là bốn tháng ba ngày bốn giờ mười bảy phút và mười sáu giây hắn chúi mặt vào thùng đồ dơ và cắn chặt hai hàm răng mình tiếng động và người đàn ông bên ngoài dừng lại nhưng hắn nhất định không thở ra

 
play around
and see for yourself

 

4.

hắn ngồi từ xa xa nhìn người đàn ông chơi cờ cùng thằng con trai thằng con trai vừa chơi cờ vừa thỉnh thoảng ngước mặt lên liếc nhìn thật nhanh về hướng hắn đang ngồi người đàn ông ngồi quay lưng về hướng bên kia trên tường giàn hoa rũ xuống người đàn ông quét đường dừng chổi lại ngước mặt lên nhìn khi hắn bước chân ra đường người đàn ông hắn gặp hằng ngày một lần buổi sáng và một lần buổi tối nhưng hắn vẫn không biết tên thằng con trai chúi người tới nói gì đó với người đàn ông em trai anh và ông quay lại nhìn hắn hắn thấy hai bàn chân mình bắt đầu tê tê ở phía dưới hai đầu mắt cá và hắn muốn đứng lên và đi vào phía trong nhưng hắn ngồi yên và nhìn lại thẳng tới hai người người đàn ông đứng lên trước thằng con trai đứng lên theo ông choàng tay vào vai nó và hai người đi thẳng qua phía bên kia của khu vườn thằng con trai đi rồi còn quay đầu nhìn lại hắn hắn ngồi một mình nhìn quanh khu vườn và thắc mắc bức tượng bằng đá thật lớn nằm chính giữa khu vườn bức tượng quay mặt vào bên trong phía bên kia bức tường hoa tiếng con nít khóc thét lên từng chặp giữa một buổi trưa hè khi hắn về tới nhà mình thấy anh đang đứng nói chuyện với người đàn ông quét đường ở phía bên kia không hiểu tại sao hắn đi thẳng lại mở cửa tòa chung cư và đi lên trên phòng và sau đó thì khi đi ra hay vào nhà mình hắn thường đi vào hướng từ dưới phía bên kia người đàn ông em trai anh quay trở lại một mình ông đi vào phòng và quên không đóng cánh cửa lại

 

5.

người đàn bà ngoắc tay gọi hắn lại buổi chiều mây kéo nhau về vần vũ ở trên cao hắn đi lại ngồi xuống cạnh bà người đàn bà có đôi mắt sưng sưng giống như anh bà cầm một tay một con dao nhỏ tay kia thò vào bốc từng cọng đậu đũa bà cắt bỏ phần cuống của hai đầu từng cọng đậu hắn ngồi hai tay không biết để đâu và làm gì nên hắn đành bỏ lên trên hai đầu gối người đàn bà ngồi im lặng ngắt từng cọng đậu bên cạnh và chung quanh bà là những giỏ rau đủ loại những cọng rau nhìn như cỏ hoang hắn đưa mũi tìm một mùi thân quen lần cuối cùng anh nấu cơm chiều cho cả hai đứa là một năm tám tháng mười hai ngày

 

6.

buổi chiều hôm ấy một buổi chiều thứ sáu anh thích chiều thứ sáu và hắn thích chiều chủ nhật anh thích chiều thứ sáu và thích nấu những món ăn việt nam những món anh học từ một người mẹ anh cho là quá ít nói người đàn bà mẹ anh đưa con dao qua cho hắn rồi đẩy rổ rau về phía hắn ngồi bà đứng lên đi vào phòng bếp hắn nghe tiếng nước múc và tiếng kêu lanh canh của thìa muỗng tiếng người đàn ông nói hôm nay con không ăn cơm nhà hôm nay con qua bên nhà cha xứ hôm nay con phải ở lại tập hát con sẽ về hơi trễ hắn ngồi chờ nhưng vẫn không nghe tiếng người đàn bà trả lời những cọng đậu màu xanh căng mọng thay nhau rớt vào trong chiếc chậu nước nhỏ bên cạnh chân hắn người đàn ông từ trong đi ra ông dừng lại và ngoắc tay gọi nhưng hắn vẫn ngồi yên ông buộc miệng nghe như một tiếng chửi tục nhưng hắn vẫn ngồi yên người đàn ông quay lưng đi hôm nay ông mặc chiếc quần màu xanh dương đậm căng cứng nhìn như một con ngựa vừa mới được lên cương chuẩn bị ra trận hắn đưa hai chân khép chụm lại người đàn ông bất thình lình quay lại nhìn hắn và ngoắc tay gọi hắn một lần nữa hắn cúi đầu xuống rổ đưa cả hai tay ra mò mò tìm tìm trong mấy rổ rau người đàn ông đi lại đứng phía sau lưng hắn ông cúi xuống đưa hai tay ra bóp bóp hai vai hắn hắn nghe tiếng thở đầy mùi rượu và thuốc lá từ miệng ông người hắn cứng lên người đàn ông bóp mạnh hơn vào đôi vai hắn hắn ngước mặt lên đôi mắt anh dại đi nhìn một thoáng thật xa xôi cặp mắt đã chuyển qua màu gỗ xưa hắn đưa miệng lên nuốt lấy đôi môi anh người đàn ông thả hai tay ra đôi mắt anh nhắm lại kể từ lần anh làm tình với hắn đã là sáu tháng năm ngày bảy giờ mười tám phút và ba mươi chín giây kể từ khi ông thả tay ra khỏi vai hắn là một phút mười tám giây tiếng chén đũa kêu linh kinh từ trong phòng bếp người đàn ông cúi xuống đưa mũi sát vào gáy hắn và hít mạnh hắn thấy chiếc quần đùi trắng lòi ra rồi hắn cúi xuống thùng đồ dơ và hít một cái thật mạnh tất cả mọi tiếng động đã im nhưng hắn nhất định không thở ra hắn thấy cái gì vừa ướt vừa nóng quẹt nhẹ trên da nơi dưới gáy hắn quẫy người người đàn ông nói vào tai hắn một tràng ngôn ngữ xa lạ của mấy người việt nam hắn nghe hắn không hiểu đôi mắt anh mở ra hắn mở miệng và nhỏ từng giọt nước miếng vào cái miệng anh đang mở ra bên dưới người đàn ông em trai anh chúi tới ông ôm chặt thật sát vào người hắn và hắn nhíu mày ngạc nhiên người đàn ông đứng lên và hắn bật ngửa người ra phía sau những rổ rau bật rớt tứ phía người đàn ông lật đật bước đi hắn lật đật cúi xuống lượm từng cọng đậu bỏ lại vào trong rổ hình như tiếng động phía bên trong nhà bếp đã im lặng từ lâu lắm rồi có lẽ là trên dưới mười lăm phút nhưng hắn không thể nhẩm ra hắn ngồi im nghe tiếng tim mình đập mạnh lẫn lộn với tiếng thở hắn thấy cánh cửa nhà bếp tự động đóng lại từ phía bên trong hắn nhắm hai mắt mình lại và cúi xuống và đút vào thoáng có bóng người đàn ông em trai anh mở cổng đi ra tất cả tổng cộng mười một phút và hai mươi bảy giây

 
đứng trước mặt dòng sông người em phân vân

 

7.

và người em ngồi xuống
và chờ/đợi

 

mưa và nắng thay nhau rớt xuống một cái xứ quái đản hắn ngồi nhìn ra tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói phía ngoài sân nước ùa tràn về phía những ngôi nhà nhỏ chen chúc nhau đằng cuối xóm những đứa bé chạy rượt nhau dưới mưa ba thằng con trai đi ngang và dừng lại chúng đi vào hỏi hắn hắn trả lời không có và chúng quàng vai nhau bỏ đi hắn ngồi nhìn theo ba đứa con trai choàng vai nhau đi trong mưa và cúi mặt tự hỏi mình tại sao hắn vẫn còn ở đây người đàn ông em trai anh đi ra ông hỏi và hắn trả lời không thấy ông bỏ đi vào được mười một phút hai mươi mốt giây ông quay trở ra ông hỏi và hắn trả lời không thấy ông nhìn hắn nhíu nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ nhưng hắn nói không tin thì ngồi xuống đây và chờ for yourself rồi hắn đứng dậy bỏ đi vào phía bên trong khi đi ngang người đàn ông hắn nghe từ ông xông ra một cái gì thật thân thuộc và hắn đứng lại người đàn ông ngồi xuống ngay chỗ của hắn vừa ngồi hắn quay lại nhìn ông thò tay xuống gãi gãi bên bắp đùi rồi ông thò tay vào trong túi quần móc gói thuốc ra rồi ông lắc lắc gói thuốc một điếu thuốc lòi ra ông lấy tay lôi điếu thuốc đưa lên môi châm lửa rối thản nhiên cất gói thuốc lại vào trong túi quần hắn nhíu cặp lông mày mình lại ông nhìn lên ông thấy nhưng ông thản nhiên hít một hơi thuốc rồi thổi ra một cách thật sung sướng vào trong khoảng không gian ẩm ướt trước một ngày mưa hắn lắc đầu quay mặt bỏ đi có lẽ là không hắn thầm nghĩ nhưng rồi hắn nói lớn ra không bao giờ

 

8.

hôm qua mày có ghé qua bên nhà cậu không người đàn bà hỏi ông trả lời rồi rồi cậu có đưa tiền hụi tháng này chưa rồi người đàn ông trả lời người đàn bà im lặng người đàn ông em trai ông cũng im lặng hắn đưa chén cơm lên miệng che ngang và lùa nhẹ mấy hột cơm vào cặp mắt không dám nhìn vào mấy dĩa đồ ăn trên mặt bàn người đàn ông lắc vai vài ba cái xong ông thò tay xuống gắp miếng thịt bỏ vào miệng ăn tiếng ông nhai cơm nghe có vẻ ồn ào hơn bình thường nhưng khuôn mặt ông thì vẫn thản nhiên người đàn bà thả cái chén xuống ngồi chần chờ chừng hai ba giây bà lại nói ngày mai mẹ sẽ lên trên huyện ở nhà khi nào đói con cứ lấy đồ ăn mẹ đã làm sẵn ra hâm và ăn trước con đừng đợi mẹ về bà nói xong hắn nhìn lên thấy bà đang ngó mình hắn dạ nhỏ trong miệng hy vọng là người đàn ông không nghe thấy mẹ lên huyện làm gì dưới này có thiếu cái gì đâu mà mẹ phải lên trên đấy bà không trả lời lại hắn muốn nói một cái gì đó nhưng không biết phải nói như thế nào hắn liền thò tay gắp liên tục mấy món đồ ăn và đưa vào miệng liên tục nuốt hắn làm một lượt liên tục mấy chén cơm khi hắn ăn xong hắn quay sang thấy người đàn ông nhìn hắn nháy mắt cười hắn thả cái chén và đôi đũa xuống người đàn bà không còn ở đó nữa hắn muốn đứng lên nhưng vì một lý do gì hắn không muốn để người đàn ông ngồi lại một mình và hắn ngồi yên người đàn ông vẫn chậm rãi ăn cơm lần cuối cùng hắn ngồi ăn chung với anh là bốn tháng mười hai ngày tám tiếng anh ngồi dựa lưng vào thành giường hắn đưa từng muỗng đồ ăn lên miệng đút cho anh ăn cặp mắt anh nhìn hắn và hắn thấy anh nói đưa anh về và hắn chỉ biết trả lời bằng nước mắt người đàn ông vẫn ngồi im lặng ăn cơm bên ngoài lẫn lộn những tiếng động của một buổi chiều miền quê hắn nghe tiếng trái tim và hơi thở mình từ từ lắng xuống hắn quay mặt sang nhìn người đàn ông em trai anh ông không nhìn hắn và ông không nói với hắn một lời nhưng hắn biết là ông biết hắn biết bất ngờ ông đứng lên buông chén đũa xuống hậm hực bỏ đi ra anh đọc những lá thư xong anh cột lại thật cẩn thận anh cất lại vào trong hộc tủ và anh nói em trai của anh một đứa thật bất hạnh

 

9.

giữa trưa hắn thức dậy nghe tiếng người ta la hét chửi nhau phía ngoài giếng hắn dụi mắt đi ra bên ngoài đàn bà đàn ông con nít bu quanh cái giếng nước hắn đi lại gần hai thằng con trai thi nhau thả thùng xuống hắn đi lại gần hơn bên dưới người đàn ông em trai anh và một thằng con trai đang đứng múc đất bỏ vô thùng cho hai thằng con trai kéo lên ông ở trần chỉ mặt một chiếc quần đùi trắng người ông vừa ướt vừa dơ bám đầy cát những hạt cát đen lấp lánh phù sa hắn nhìn xuống ông ngước mặt nhìn lên có lẽ vì chói không thấy nên ông phải đưa một tay lên dụi dụi mắt mình khi ông nhìn thấy hắn đang ngó xuống ông há miệng ra đôi mắt chợt thoáng man dại thật xa xôi hắn lùi người lại tiếng người đàn ông la lên ở bên dưới hai thằng con trai thả sợi dây thừng xuống đứa con trai phía dưới leo lên nó cúi đầu thở hồng hộc mặt tái mét vì quá sợ nó đưa tay lên chỉ chỉ vào hắn sau lưng ai đó đẩy hắn tới hai thằng con trai đưa cho hắn mối dây hắn cầm chặt sợi dây quay người lại và với cả hai chân bám chặt vào thành giếng hắn từ từ leo xuống xóm nam thứ bảy người đàn ông đưa hai tay ra ôm vòng quanh bụng hắn đỡ hắn xuống hắn đứng bám chặt hai chân trụ vào đất nước xâm xấp đầu hai mắt cá người đàn ông ngồi xuống hắn thấy cát dưới chân mình mềm nhũn đi hắn có cảm giác như tất cả bắt đầu từ từ lún xuống hắn hoảng hốt đưa hai tay níu lấy thành giếng mặt thành giếng trơn trợt ẩm ướt mùi đất xông lên mũi hắn té chúi người đưa hai tay chụp vào vai người đàn ông ông đưa hai tay lên vòng qua nắm chặt hai vai hắn hắn cong người lại hình như hắn đã có ngất đi đâu đó mất một giây người đàn ông đẩy tay hắn ra và ông bắt đầu cúi xuống thật nhanh ông lấy thùng múc một thùng đầy cát xong ông giật giật sợi dây cho đưa con trai bên trên kéo lên ông quay sang nhìn hắn hỏi hắn gật gật đầu rồi hắn ngồi xuống cầm cái thùng còn lại hắn đưa tay múc một thùng đầy cát rồi giật giật sợi dây nước dưới chân hắn và người đàn ông em trai anh từ từ dâng lên

 
và người em hoá đá

 

10.

hắn nằm ngó ngược lên trần nhà ánh sáng loé lên từ cái đèn dầu con con trong góc phòng chập chờn và nhảy múa từng làn khói mỏng đen uốn éo bay lên đêm nay là đêm thứ mấy hắn nằm yên và hắn chờ hắn đưa lưỡi lên liếm liếm môi mình lại cứ liếm môi anh nói hắn le lưỡi ra liếm liếm chung quanh vành môi mình anh bật cười hắn chồm người tới anh cong người lại có tiếng thùng không rớt xuống giếng hắn cắn nhẹ răng vào môi dưới hắn nghiến nhè nhẹ tiếng thùng nước kéo lên tiếng nước đổ vào lu rồi tiếng thùng rỗng tuột thật nhanh xuống đáy giếng

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021