thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Nửa đêm đối diện Mozart | Buổi sáng, một sự cố | Lại nói về sự liên hệ giữa dòng thơ tiền chiến | Ngày thứ sáu ở vùng vịnh | Bất chợt nghĩ về một nơi chốn
 
 

Nửa đêm đối diện Mozart

 
 
giống những ông già ở viện dưỡng lão tôi đang cào bằng mặt đêm, tôi tợ một khúc độc thoại, ký ức chuyển động chậm, nghe tiếng lanh canh của thời gian, các từ nơi mồm tôi chờ bị tha hóa (...) phải làm gì? tôi từng đang tâm giết các mùa yêu và các mùa yêu giết tôi. là con mọt tôi đẩy căn phòng 4mX8m ra xa, nhìn nó từ từ trôi trên đêm trường, nổi
chìm
trong vũng tối, máu mắt; trong cái trống rỗng của vũ trụ tôi ngồi, nặng nề, chận lên miệng hang chuột, bấy giờ 3h18’ sáng, không khí sặc mùi thảm mốc trộn phân gián khô. để đầu cổ ngúc ngắc, nói lảm nhảm không ngưng, làm như từ ngữ cũng một thứ tiền, trời đất! tiếng tôi vọng từ hư vô đến hư vô.
...
 
vương ngọc minh
Mozart nửa đêm
màu nước
cỡ: 20inX26 in (2011)
 

Buổi sáng, một sự cố

 
...
trên chuyến cable car, tôi có cảm giác mình ngồi trong bụng con trăn, quả thực ngu xuẩn, tôi hiện chả biết mình đi đâu, làm gì nữa (...)
...
ngồi dán mặt lên khung cửa ngó dáo dác, hàng cây cọ áp sát vô mắt [có thể đấy, cái cách quan tâm đến nỗi cô đơn mình!] tìm
kiếm
tấm tình (!) chậc, nói điều đó nghe buồn cười, ta có cần đi tìm ý nghĩa cho cuộc đời mình bằng cách nhớn nhác? rồi đột nhiên tôi khám phá ra ngay cạnh bên, chỗ ngồi bỏ trống, không biết bao lâu, chính ở đấy, tôi đồ, mọi sự đã khởi đầu, mà cũng có thể như vậy thật, tôi phát cho rằng tôi đã chết (!) và hồ như vừa lọt thỏm vào trạng thái xuất thần (...) tôi hét vang “... hãy can đảm chịu đựng số phận mày...
... hãy...”
đôi nam, nữ ngồi phía trước bật đứng dậy, cả hai đều bảo là tôi hồ đồ, thưa! chẳng có bất kỳ lý cớ nào để diễn giải sự điên mê khốn nạn vừa xảy, diễn;
trời ạ!
phải cố làm mình tự đông lại (!) giờ đây chỉ còn nước chờ đúng ngọ, ngoài khu financial district
 
 
những con số ảo, linh thiêng, người người nơi các cao ốc túa ra, lập tức lẻn vào họ, tôi đóng kịch! đúng vào lúc đầu, cổ đang miên man như thế thì chợt một giọng nói êm, dịu dàng vọng ngân “...này, quay về phía cửa sổ đi...
nhìn kìa!
... nắng đã tràn, ngập phố...” ôi chao, thực kỳ cục mà thanh khiết.
...
 
 
 

Lại nói về sự liên hệ giữa dòng thơ tiền chiến

 
...
buổi trưa đang tàn tạ, nước dâng cao ngoài bãi, cách bức tường chỗ tôi đứng, nên nhớ, tôi từ một nhân vật thơ của charles bukowski đi ra, con chim nhỏ, đen, cứ nhớn nhác chốc chốc nó bay lên
đáp xuống
ngay trước mắt, anh nguyễn đăng thường rất thích tiểu thuyết của sartre
 
 
và bài thơ này thành hình, chẳng hề lố bịch, anh đỗ kh thì thích những người đệ tứ, thơ nói đến người đàn ông, trạc ngũ tuần, đẫy đà, chả bao giờ đi bầu cử, tâm hồn đầy
chật
những ngọn lúa đòng đòng, ở quê nhà, giữa đất, trời lạnh lẽo lừ lừ đưa mắt ngó lớp lớp sóng bạc đầu vỗ rì rầm vào bờ, lòng không hề giận hờn, ác cảm ai, miệng nhẩm tới, lui “... màu thời gian không xanh, màu thời gian tím ngát, hương thời gian không nồng, hương thời gian thanh thanh...”[*] thơ của đoàn phú tứ, rồi đăm đắm nhìn về cuối chân mây ngóng con ó biển quay lại (...)
người đàn ông dường lặng nghe nhịp tim mình đập theo tiếng đời, tiếng biển bởi gã không hề là một vọng bóng
- đồ chết toi!
...
 
_________________________

[*]Phạm Duy phổ nhạc.

 
 

Ngày thứ sáu ở vùng vịnh

 
... gửi phạm việt cường.
 
Obama hiện đang ở vùng vịnh, tôi nằm xuống đứng lên, ngồi, trốn đâu? hễ bật đài hoặc tivi, chỉ nghe độc sự kiện ấy, tuổi tác của obama chứng tỏ cho tôi biết tôi đã làm hỏng đời mình, wow! cảnh sát chìm
nổi
đầy khắp các góc phố, con kiến cũng không lọt, cindy vũ của đài kgo số 7 nói như thế, tin tức về lực lượng an ninh bahrain giải tán biểu tình làm 4 người chết, libya đàn áp biểu tình khiến ít nhất 14 người thiệt mạng chỉ còn tìm kiếm trên web, tôi cầm đèn lồng đi vào giấc ngủ muộn; ngày thứ sáu, dẫu sao cũng là ngày của họ, obama có đời của obama
... đúng vậy, hôm nay đã có một dĩ vãng.
 
... lúc 9h 21’, 18/ 2/ 2011.
 
 

Bất chợt nghĩ về một nơi chốn

 
...
tôi sinh và lớn lên ở sài gòn, trẻ dại ở đó/ điên mê ở đó, cho tới khi bọn chó đẻ vào chiếm, tôi bỏ đi, đến nay chúng vẫn cứ tồn tại, cách nọ cách kia (!) hiện thời tôi chưa muốn chết
- nào có ích gì
còn bảo: này! hãy dạo quanh trong bảo tàng viện đi, thật! vào những ngày bắt đầu năm mới thế này, tôi chả chút tâm địa nào, dù cỏn con,
nhưng,
dù gì chăng nữa cũng phải giết lũ thì giờ bởi ngày lại ngày qua, số mệnh của kẻ không có việc gì làm, không biết làm việc gì, cũng hệt justice clarence thomas [bị!] bắt phải câm lặng suốt 5 năm trường, hai mươi mấy năm ròng, tôi chẳng có cơ hội cầm/nắm được vận may, đừng nói chạm vào
... trong đầu luôn luôn đầy sương khói, vừa thoát giấc mộng này lập tức rơi vào giấc mộng khác
...
ờ mà dẫu sao tôi cũng chỉ là kẻ yêu say đắm những thành phố, bạn có thể tò mò hỏi
- mày làm gì ở đó?
...
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021