|
Đêm qua mưa | Hôm qua | Đã mười hai năm | Ngày rộng tháng dài
|
|
Đêm qua mưa thiệp chúc tết ai gửi
tơi tả
lại nằm mộng
thấy khạc ra tuyền chữ
choàng dậy
quả nhiên dẫm phải chữ nào
chữ nấy
to bằng nắm tay
nhìn kỹ mọi thứ
một hoá thành hai
lúc đấy hãy còn sớm lắm
chừng 1, 2 giờ là cùng
thực sự
thì vẫn chưa lộn tùng phèo
lên cả
bấy giờ bên kia
cách nửa vòng trái đất
thiên hạ làm gì
chỉ thiên hạ biết
tự dưng cảm thấy tiếc
một điều [cái] gì đó
không rõ
đâu phải chỉ như bèo
nước
gặp nhau
nhưng
dẫu thế từ nay
tôi cứ đứng hát cho dù
hết sức đơn điệu
... đi nữa...
Hôm qua tôi lên chùa [có ảnh kèm theo đây]
lúc bước vào chánh điện
khuôn mặt thơ liền hiện tiền
trong mắt
nhắm lại [tính niệm] thấy
mở ra [nhìn phật] thấy
là sao? bấy giờ bên ngoài mặt trời
nhạt lắm
và sắp sửa lặn mất rồi tôi thì bỗng
gần như
chả còn hiện hữu nữa
(...)
màu tịch lặng của buổi hoàng hôn đến
trải dài khắp đường chỉ tay
tôi cảm thấy tất thảy đều có đó
mất đó
còn thơ
mặc dù hiện tiền trong mắt nhưng
khó nắm bắt cứ lúc mờ nhạt
lúc hư vô
thầy trụ trì nói bên tai: hãy ráng tu nhân
sẽ tích đức lớn
tỉ như khi chết đi hàng tháng vẫn có người
viếng mộ
tôi hỏi “là sao thầy?”
...
Đã mười hai năm cả ngày, ngợp muôn mặt hoa
bướm. chờ cho đến cuối, mãi
không ngả chết (!) thì bỏ lũ ma đói
vậy...
lũ ma no
có trầm luân cũng hiểu được
... ồ
chạng vạng lại sáng lên
bối cảnh
cái hồi kết dây dưa
dây dưa
tới khi đôi lứa nông nổi lên giọng hàng mã “o... ò... í... e”
[tôi cứ phải thót bụng
chỗ gay cấn]
lúc mà bóng tối thực sự trùm, kín hai hốc mắt. liền
ai kia ra rả nơi cửa miệng, tuyền lời hương
lửa
tôi nhấc run rủi, dưới mắc cá. bước xuống nước [nước đây là quê
nhớ nhé!]
vái lâm râm
quả tâm tưởng hơi bị phiền nhiễu. một số sáo ngữ kịp nhổ ra, lập tức giẫy chết
tức tưởi
thôi thôi, sống chết chi cũng khao khát, lòng tôi sẽ hoài đỏ hỏn [mặc dù cốt truyện về non
nước
còn cắn đắng lắm]
và dạ vẫn thương cảm
hết sức...
...
Ngày rộng tháng dài dù có khốn khổ
hân hoan
có hưởng
có đày đoạ [các cái] thế nào thì
cuối cùng cũng chết
nó là một trong những thực tế
cũng nhỏ thôi
đấy lời [bị tôi cắt xén bớt] của gã tử thần nói
khi tôi băng ngang nghĩa địa
trong presidio park
[có ít nhất bốn người đàn bà
đã từng đòi ngồi trên mặt tôi]
tôi nói với gã tử thần “kinh nghiệm đường dài cho biết
sống được như thế nếu xem đủ
thì đủ...”
khi đấy chả hiểu sao tôi có thể hít
một hơi [khí lạnh] vào buồng tim
rồi từ từ thở ra
kéo sợi dây thời gian
dài nữa
bên trong nghĩa địa thực ra
ngột ngạt lắm
ngó về hướng biển baker
tôi bỗng sực nhớ bấy lâu nay
cứ gọi vợ mình là người yêu miết...
...
-------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Vương Ngọc Minh đã đăng trên Tiền Vệ
|