thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [35]
(tiếp theo)

 

Giáo trình tập bay:

1. Tìm một bãi đất trống, bằng phẳng.
2. Không nghĩ ngợi gì để cho thân tâm nhẹ.
3. Cởi hết quần áo.
4. Tụng câu mật chú sau với lòng thành kính vô biên hướng về chư thần: Alibabasara… Amimamagara… Atimimisiri… Amoyamaha… Alehimalaya… Auvoirsapa… Alphaomega.
5. Nằm trên lưng Thienthan, hai tay giang ra và nắm bàn tay Thienthan.
6. Cứ nằm yên như thế cho đến khi có cảm giác được nâng lên.
7. Khi được nhấc lên khỏi mặt đất một thước thì bắt đầu đập tay. Lên hai thước thì đập chân. Lên ba thước thì uốn lượn cả thân người.
8. Khi muốn hạ cánh thì buộc phải quên tất cả mọi chuyện.
9. Lưu ý quan trọng:
-Nếu trong tâm mà không quên được thì khi hạ cánh sẽ bị rơi tự do chắc chắn toi mạng.
-Trong lúc tập bay nếu sử dụng Viagra, thuốc lắc, hoặc bất cứ loại doping nào có thể dẫn tới tình trạng tẩu hỏa nhập ma, điên loạn.

Tôi nói với Thienthan, giáo trình này giống một bài thơ Thực Hiện của Nguyễn Tôn Hiệt vừa tuyên ngôn trên Tiền Vệ. Thiênthan bảo bay là một hành động thơ. Em sẽ cho anh tập một năm, nếu anh không bay được là lỗi tại anh, chứ không phải con người không có khả năng bay. Tôi vội vàng nói anh cũng tin như thế và sẵn sàng tập suốt đời anh. Thienthan củng lên đầu tôi, không được lợi dụng tình thế để làm bậy nhé. Thưa cô, vâng.

Để tránh những con mắt tò mò tọc mạch tung tin thất thiệt bôi xấu mối quan hệ giữa thiên thần và con người, chúng tôi tìm đến một khu hoang vắng nhìn xuống biển. Mỗi đêm vào đúng lúc 0giờ, tôi tập bay. Thienthan bảo đó là thời khắc cực âm, khí dương vẫn còn nằm trong bóng tối vĩnh cửu, mọi mưu toan của con người cũng như những mầm mống sự sống sẽ được sinh trưởng thuận lợi nhất trong giờ này.

Bí mật dưới âm phủ:

Vua Quang Trung mặc áo đỏ, ngồi dưới bậc thềm phía trước của Điện Diêm Vương. Dáng vẻ ngài trầm trọng và đau buồn. Từ phía Nam, 1.600 xác của quân nhà Nguyễn tử trận đầu năm 1774 lết tới. Xác của họ nằm ngay ngắn theo đội hình hành quân. Từ phía Bắc, 30.000 xác của quân nhà Trịnh chết tại trận Phú Xuân mùa hè năm 1786 lục tục kéo đến. Xác của họ cũng nằm theo đội hình hành quân. Từ phía Tây, 40.000 xác quân của Nguyễn Nhạc chết chỉ trong một trận hai anh em Nhạc – Huệ đánh nhau đầu năm 1787 không biết bằng cách nào cũng nằm ngay trước mặt Quang Trung. Từ phía Đông, hàng trăm ngàn xác chết khác bao gồm quân Xiêm tử trận năm 1785, quân Tàu tử trận năm1789, cũng như những binh lính và thường dân chết trong tao loạn và lao dịch từ năm 1773 đến 1802 lũ lượt xô đẩy và chồng chất lên nhau dựng lên thành một cảnh tượng chưa từng thấy về sự chết chóc bao phủ quanh chỗ ngồi của vua Quang Trung.

Tất cả các xác chết đều không nói gì. Họ không đòi đền mạng. Họ không đòi công bằng. Họ cũng không đòi xác nhận chính nghĩa hay không chính nghĩa. Họ không đòi tên tuổi. Cũng không đòi giải thích. Nhưng họ bày ra chính họ. Cái chết.

Ánh lửa từ trong Điện Diêm Vương hắt ra chiếu sáng nửa khuôn mặt Quang Trung làm nổi bật hàm râu tua tủa, cứng và không đều. Không nhìn thấy rõ nét mặt ngài, nhưng chút ánh sáng yếu ớt ấy đủ nhìn thấy khóe mắt Quang Trung đang chảy máu.

Bí mật của việc tập bay:

Đó là một cảm giác của thần. Khi nằm trên lưng Thienthan, da thịt chạm nhau, tôi bị hút vào nàng cho đến khi toàn thân tôi chỉ còn là một cái xác rỗng. Thienthan bảo anh hãy ngưng thở. Nếu không ngưng được thì hãy cắn vào gáy em. Tôi cắn vào gáy Thienthan, một dòng máu thơm và rất lạ tràn ngược vào tôi. Tôi trở nên căng phồng và cảm thấy được nâng lên.

Trong ít phút, tôi nghĩ là tôi đã bay.

Tin nhắn của XX:

“Tưởng bay thế nào, chứ bay như thế thì em cũng tập cho anh được”.

Bay. Có ba mươi sáu kiểu bay. Thienthan mới dạy anh có một kiểu, vẫn còn ba mươi lăm kiểu để anh học em.

“Không mắc lừa anh nữa đâu”.

Thư của Thienthan:

“Hãy cứ viết đểu vào. Càng đểu em càng thích. Sẽ mãi mãi quấn quít bên anh. Nhưng chiều nay mưa quá, em không thể đến với anh được. Ngày nắng thì em lại sợ đen. Thôi thì cứ để em đến với anh trong giấc mơ vậy. Làm tình trong mơ cũng sướng mà…”

Thienthan quay trở lại với những cơn mơ bí ẩn của mình, bỏ mặc tôi giữa đường xá. XX thấy tôi tội nghiệp rủ vào quán cà phê ngồi. Sáng hôm ấy có mưa nhẹ, trời Saigon âm u. XX nói trời đẹp. Tôi nói em đẹp hơn trời và có một khoảng cách giữa tôi và XX là một gang tay. Để đi hết quãng đường một gang tay ấy tôi mất một buổi sáng. Buổi trưa XX ngồi trên xe tôi, khoảng cách chỉ còn hai làn vải áo. Trong quán ăn, khoảng cách giữa tôi và XX là cái mặt bàn. Sau bữa ăn, tôi nói để tôi chở gái đi lòng vòng. Tôi khám phá ra rằng, khoảng cách giữa tôi và XX là cái loanh quanh. XX bảo em vẫn chưa xù thằng bạn trai em được. Quá khứ là một gánh nặng. Quá khứ là một tai ương. Quá khứ cản mũi kỳ đà. Quá khứ nhảm nhí. Nhưng quá khứ không bao giờ thật là quá khứ. Nó đeo đẳng con người trong hiện tại và ám ảnh vào tương lai. Tôi bảo hãy cất quá khứ vào bảo tàng và nhìn nó như một con vật đã chết. Nhưng XX bảo nghệ thuật là hoài niệm. Tình yêu cũng là hoài niệm. Cả đến giấc mơ cũng là hoài niệm. Tôi nói như thế thì không còn niềm hy vọng vào sự tái sinh của diễn tiến cứu chuộc. Như thế thì thà chết.

 

11.6.2005

 

(còn tiếp)

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [28]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [29]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [30]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [31]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [32]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [33]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [34]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021