thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tâm hồn [1-5]
 
cho Pink Floyd
 
1.
 
có nhiều thứ mọc lên
đầy chúng ta như một thành phố
chúng ta ở nơi nào tìm kiếm chính mình
đứa con hoang
bầu trời nào trong lòng chúng ta ngôi sao nào vừa tắt bình minh nào lên ngôi nhà nào vừa sáng hạnh phúc nào mang tiếng thở dài nào vừa tắt
 
cánh cửa ôi những cánh cửa nào
ta đã bước vào và không còn có thể trở ra
cái cơ thể thật nào ta lạc trong đó?
 
 
2.
 
đám mây nào
máu và nước mắt nào
tuổi thơ nào cỏ cây nào con mèo nào những cánh chim những tiếng nói nào
cuồng xoáy khi bình minh dậy?
 
hơi thở nào vừa dứt cửa ngõ nào đóng lại
đỉnh đền nào mất
trong ta?
 
những ngọn đồi từng chứa người chết những cái mũ nào những bàn tay nào những đầu sọ nào
những quê hương nào những đất nước nào đồng loại
              nào
hình thành nên chúng ta
cho cuộc sống này?
 
sự mất mát nào
cái rễ thối nát nào
ăn tươi cuộc đời đẹp của chúng ta?
 
những hàng chữ nào
vào lăng mộ nào
có chúng ta?
 
khi những con lừa bị bắn chết
và cả những kẻ xây đã bị tử hình?
 
 
3.
 
bây giờ
tôi đang làm
thơ
 
những hàng bốn năm chữ những bài thơ ngắn ngủi
như từng đợt sống hắt ra từ người sắp chết
 
cái ý nghĩa của
bài thơ
có giống như giọt nước cuối cùng
chảy ra từ mắt họ?
dù họ không còn nhìn thấy bầu trời không nhìn thấy cuộc đời không thấy bất kì người thân
hay điều nào khác kề bên?
 
cái bài thơ ấy có là
một đáy giếng sâu mà họ đã tưởng cạn dần rồi nước mắt?
 
 
4.
 
tôi đang ở đây
bên cạnh
dù bạn không tồn tại
 
tôi đang ở đây
bất kì khi nào bạn
gọi tiếng nào đó
cho thân thương bàn tay vỗ về
hàn gắn...
 
bất cứ khi nào bạn gào la
tôi ở đây
vô hình
im lặng chờ đợi
 
vạn mũi tên
bạn bắn vào
tôi, nơi bạn không biết.
 
tôi là
những xác chết của bạn
chất đầy
tôi là cái còn sống trong những xác chết
bạn đã bỏ.
tôi chạy khỏi kí ức của mình
 
khi bạn mơ
bạn biết tôi còn thức.
 
 
5.
 
ở nơi nào đó
chúng ta đã đi chơi
cùng
tồn tại
rồi một ngày, bạn biến mất
chỉ còn mình tôi
nơi trống rỗng này
đó là những tiếng kêu
từ trong hộp sâu của một con mèo
đó là những tiếng hét
cho sợ hãi
đó là những đớn đau
của những vết thương tưởng bị bỏ quên
 
bạn còn nhớ những giấc mơ là sự xin tha thứ
những giấc mơ mang những tuyệt vọng, vụng về
hoảng loạn
cuộc sống bạn trốn tránh tôi
thời gian quay lại bạn…
 
và giờ
bạn muốn đi lại
những cầu thang từng bước để trở về
nhìn lại những xác chết mà bạn đã làm ngộp thở
nhặt lại những tàn tro và vuốt mắt những bàn tay?
 
 
 
 
---------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021