thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ta đây như Ulysse | Tại sao còn đi nữa?
Bản dịch Hoàng Ngọc Biên
 
 
JOSEPH BRODSKY
(1940-1996)
 
 
 

Ta đây như Ulysse

 
Mùa đông, mùa đông, ta đi suốt mùa đông,
ta đi dọc theo chiều dài tổ quốc ta nhìn thấy được,
hãy đuổi ta đi, hỡi nỗi bất hạnh, trên trái đất này,
cho dù phải bước giật lùi hãy đuổi ta về phía cuộc đời.
 
Đây là Matxcơva và những con hẻm phố Arbat,
nơi trú ẩn buổi sớm mai với những cánh buồm mở rộng,
và những kẻ đột nhập vẫn mơ như xưa kia
bên cạnh các cửa hàng băng giá tháng Giêng.
 
Màu vàng của những mảnh rời lẻ đôi
gương mặt ta tiếp tục chai cứng,
hãy đuổi ta đi như một hoàng tử Ganymède mới,
ta uống cạn mùa đông trong chén biệt xứ này,
 
vẫn cứ không hiểu nổi từ đâu ta bỏ trốn đến đây,
ta đi đến đâu, cách nào ta tan biến
trong thời gian, và ta lại lặp lại
trên đường đi của mình: trời hỡi, có sao đâu!
 
Trời hỡi, ta hầu như chẳng đòi hỏi gì,
trời hỡi, giàu hay nghèo,
mong mỗi ngày còn sống không khí ta hít thở
sẽ chắc hơn, dịu ngọt hơn và tinh khiết hơn.
 
Hãy dang ra, dân tộc này, hãy dang ra,
Ta đi tới và tìm cách tự an ủi mình
tự đuổi chính mình đi như Ulysse
nhưng mãi mãi ta vẫn cứ bước trên đôi chân mình.
 
Vậy thì hãy chờ kẻ đầu tiên đi qua đây
và hãy lặp lại lời hắn nói trong hăm hở dối trá
hãy đứng lên và hãy đau không tùy tiện
cái đau từ tình yêu hôm nay đến tình yêu ngày mai.
 
 
 

Tại sao còn đi nữa?

 
Tại sao còn đi nữa? Và tại sao
sự im lặng chưa bao giờ thừa đến thế
của những phố hẹp các sứ quán lại chảy
về phía tôi qua những chiếc cầu Moscou?
 
Những chiếc xe trong đêm lại bắt đầu
chạy bay về những biệt thự gần như bỏ trống,
như mi, từ tuổi thơ là thành phố dửng dưng,
bay về những hình hoa đá cổ cắm xuống đất.
 
Những cành lá không nhìn thấy được đang run rẩy,
nỗi muộn phiền luân vũ trong lãng quên,
sự bê tha buồn bã và nhẹ, dấu ghi
trên khuôn mặt những người lạ của thế gian.
 
Hãy vội lên, hãy vội sống,
bởi lẽ cái trò hài kia đã bị đặt sai chỗ
và bởi thế kỷ say mê thể thao này
đang làm đảo những cái đầu của chúng ta.
 
Mọi thứ thay đổi chung quanh mi
mà vẫn không thắng nổi những day dứt chung,
hỡi tâm hồn bất hạnh, hãy đuổi theo đích của mình
và quên những nhiệm vụ ngày thường.
 
Ôi cuộc sống ta, ít ra mi hãy cứ thay vẻ bên ngoài,
hãy chạy đi khiêu vũ, đến nhà hát, sòng bài,
rung cho ta hồi chuông báo tử buổi kinh chiều,
mua cho ta một hình bóng say dại tự do.
 
Nếu chúng ta ít hỗn xược hơn
không gì có thể xua đuổi chúng ta,
ta hãy tìm những vòng hoa tăm tối
những người khác tất sẽ yêu mến chúng ta.
 
 
--------------
Dịch từ bản Pháp ngữ của Jean-Jacques Marie trong Joseph Brodsky, Collines et autres poèmes (Paris: Éditions du Seuil, 1966).
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021