thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ngang qua festival thơ, 2008
 
tặng Phạm Nguyên Tường
 
1.
 
phải chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng
những câu thơ này, những ngày tháng này
như vết thương khi ta đi qua bóng tối
 
phải chờ đợi, chờ đợi
đời sống như căn phòng đóng kín và chúng ta loã lồ trong đó
ly rượu bỏ dở
chiếc áo em tuột khỏi vai
ngày tháng chạy dài
những trận đánh ngôn từ không dứt
ngôn ngữ không hoà bình(*)
-----------
(*)
theo một lý thuyết, từ đầu tiên
của nhân loại có lẽ là “đừng!”
quản lý một đàn con mất dạy
bà mẹ tiền sử cứ phải “đừng!”
đừng [bỏ món đó vào miệng]!
đừng [trèo lên cành cây đó]!
đừng [đánh thức ba mày dậy]!
 
cách đây 150.000 năm, mục đích chính
của ngôn ngữ là cấm đoán. Hiện nay,
ở vài nước trên thế giới, mục đích chính
của ngôn ngữ vẫn là cấm đoán
 
                               (thơ Đinh Linh)
-------------
những câu phức của Huy ta đọc ngày về Huế
như thể
kinh thành rêu phong đã không còn lãng mạn
không còn câu đơn giản
những câu thơ bây giờ như súng đạn
nhắm vào tai
 
những câu thơ lúc này cho ai
thành phố suốt đêm nằm xuống
xin lỗi
chúng ta đã bắt những câu thơ điên cuồng phá sức của mình
miệng & ngón tay mệt lả
trong tầng hầm xung quanh toàn đá
những người xa lạ
đang giành nhau cô đơn
hay giành nhau làm cô hồn
xoã tóc đeo râu nói cười mặt nạ
dang tay bắn ná
con chữ vo viên mà mất mạng người
 
những đứa xếp hàng đi rồi
còn lại kẻ ngồi cười
cà nhắc theo từng chữ
cà nhắc vào quá khứ
ai dám bắn súng lục vào quá khứ?
vào nỗi buồn viên đạn lạc chân mây
 
2.
 
[quá khứ
những mặt người không còn hy vọng gặp lại
chỉ là đống gạch Mỹ Sơn
ngày em oán hờn
kiệt sức đổ dài dưới nắng
 
quá khứ
chỉ là chiếc xương cá bây giờ em khai quật
im lặng
đâm vào chiếc bóng xì hơi
đang lấy thịt đè người
bị gai đâm trong cỏ
 
quá khứ
ai đã tách đôi nó cho khỏi rỉ sét
ai rút ra nhu nhú đoá sen
sau khi ngắm khe nước màu nâu nhạt
ai? Không ai. Hoa sen trắng làm gì
những trang kinh Minh Đức Triều Tâm Ảnh
mang nỗi buồn ngậm miệng Trương Chi
 
quá khứ
con sông Thơm ai loạng choạng hai lần
ai trả giá dang hai chân ngựa chạy
ai uống nước khúc quanh
ai đầm mình vũng cạn
ai câu thơ hết hạn làm người]
 
3.
 
thành phố mệt và không buồn cử động
như đang mang thai
dưới sức nặng của chiếc rễ cây hơi dài
đâm qua sương mù
làm thành phố đau hơi lâu một chút
 
phải chịu đựng, chịu đựng
thành phố đang mang thai
những đền đài đang sờ tay lên bụng
trong bụng có trẻ con
không có oán hờn
không kiệt sức đổ dài dưới nắng
 
thành phố bao nhiêu năm im lặng
đang reo mừng đứa con.
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021