thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tháng tư, nơi con chim chôn cục kẹo
 
Và cây vẫn im lặng
trước đó những gốc cây già ở Sài Gòn đã nói
nói qua hơi thở ký ức của tôi về một ngày
một buổi sáng lê thê suốt ba mươi bốn năm
mây mù trong đô thị đủ nóng để hơi thở đứt đoạn
hơi thở của con chim tiên tri bươi đất bằng cái mỏ rất nhỏ
và ở đó nó chôn lấp bài ca tự do
 
Trên những con đường cô đơn mà cây đang đi
những tường vách đỏ
những khẩu hiệu đỏ dồn đuổi
 
Mỗi khoảng trống nhỏ
mỗi một chấm đen
từ mắt tôi đến mắt em luôn vụn nát côn trùng
đó là tầm cao nhất mà sự thật và sự sáng tạo ở ngoài vùng đỏ
được phép đạt tới
 
Trong hàng vạn con hẻm Sài Gòn đang đói gió
khoảng không chuyên chế túa ra bánh vẽ
hàng triệu cái miệng mở hụt hơi
cái chết rơi từ đỉnh đầu vào ý thức
 
Cây vẫn im lặng
chỉ cây mới biết con đường nơi chim chôn hạt tự do
chỉ cây mới biết nơi đâu
dấu một cục kẹo nhỏ của con chim khờ dại
 
Khối đông im lặng không đi về phía hừng đông
từng con đường cứ lúc vênh lúc quằn
không có ngôn ngữ sao mỗi người lại quá nặng
cái đầu không biết cách diễn đạt quyền con người
tầm hồn chỉ là khoảng trống trơ để vứt rác
 
Sao tôi tin là cây đã thì thầm qua ký ức tôi
rằng số đông im lặng đang đi tìm mộ của chim
ngôn từ tự do của họ sẽ mọc lại cùng với hừng đông
lẽ vĩnh hằng sẽ âu yếm họ bằng vị ngọt của cục kẹo
 
Cây vẫn im lặng
không còn ở trên mặt đất của trí nhớ
không còn ở trên con đường của những người biết sử dụng ngôn ngữ
cây và ngôn ngữ im lắng của cây cũng bỏ rơi chúng ta
đó là sự sòng phẳng với những ai không còn biết cách trả lời tiếng chim.
 
Một ít bóng người đôi lúc nhận biết
đám ma kéo hàng dài người
trẻ mới biết đi, người không thể thẳng lưng, cô gái trong trắng,
                                   gã thanh nên vừa mới rời phòng trọ thuê giờ…
con đường của người chết kéo ngoằn ngoèo màu hoa tang
nhiều loại hoa sắc căng thẳng đến vàng vọt
đó là bài hát của màu hoa đang khóc cho vị ngọt
chấm dứt ảo tưởng rằng đô thị này từng chảy dòng sông kẹo.
 
Sài Gòn và khu phố của tôi
với tiếng chuông
đồng hồ và cột điện
những người đàn ông chờ bữa cơm tới
những người đàn bà chờ ái ân
và cứ lặp lại như thế trong ánh đèn tù im lặng
 
Với tự do
thời gian và ổ khoá
Sài Gòn và khu phố của tôi
từ chối không thấy cây gương mặt màu lục
với cái nhìn
với tiếng ca thăm thẳm từ bầu trời màu lục
 
Và cục kẹo nhỏ mọc cánh trong đêm tối
từng sợi lông là một vệt sáng mờ tan biến.
 
tháng 4/2009
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021