|
1 giờ. sáng
|
|
mụ là người cuối cùng biết rõ vận mệnh nhân loại đi về đâu... mụ ra đi... đánh đổi cho sự tồn tại của vạn vật... đó là một sự hy sinh vĩ đại... hồn mụ bay biến tan vào không gian... xác mụ chui ẩn nấp sâu trong lòng đất... chỉ để lại một trần gian đầy những tín hiệu...
Ba Anh Em 17.
ba anh em chạy nhanh băng ngang qua ngôi nhà thờ... trên cao... trăng lấp lánh ẩn hiện sau lưng những tán lá dừa... anh hùng chạy trước... vừa chạy vừa nhát ma thằng quang làm nó la toáng lên... tiếng chó sủa hùa theo làm ầm ĩ cả làng xóm... trăng đột nhiên đứng lại... mình chợt thấy nhói đau... dậy lên từ lồng ngực... kêu anh hùng nhưng miệng không phát ra lời... chỉ nghe tiếng thở... hổn hển... dồn dập... đứt quãng... tim mình đập thình thịch... hai bên thái dương giật bưng bưng... rồi mắt mũi hoa lên... rồi là một vùng sáng lóa... mình té chúi nhủi vô trăng... mình lật đật lồm cồm đứng dậy... lấy tay phủi đất hai đầu gối... rồi quay người lại... phía dưới... anh hùng nắm chặt tay thằng quang... cả hai vừa chạy vừa la gọi tên mình ơi ới... bóng hai anh em ẩn hiện lấp lánh sau lưng những tán lá...
18. San Francisco. Hùng. Hoa. Chó. Cà Phê Florés.
23 tuổi Ngày thứ ... Tôi vào tới San Francisco sáng sớm một ngày chủ nhật cuối mùa hè. Đường phố không con nít. Nhiều sương mù. Hoa. Và chó. Trời sà xuống. Muốn mưa. Tôi dừng xe. Ghé vào một tiệm cà phê. Rồi gọi điện thoại cho Hùng. Tới rồi hử? Ừ. Đang ở đâu? Cà phê Florés. Ouch. Sao lại ouch? Tôi hình dung ra Hùng mở miệng cười phía bên kia đường dây. Lại đây đi. Tôi và Hùng quen nhau mùa hè năm ngoái. Khi tôi qua đây thực tập. Và là một trong những lý do tôi rời Georgia. Từ phía bên kia cánh cửa xe. Mẹ tôi nói. Đó là thành phố của những người hiền. Rồi hôn lên trán tôi. Trong lá thư đầu. Tôi viết. Mẹ à, ở đây sao con thấy có nhiều người ngồi một mình. Một tuần sau. Tôi giấu mẹ và Hùng đi xuống nam Cali. Tìm một người đàn ông. 23 tuổi. Tôi 23 tuổi. Hùng 24.
19. Cha
1. Người phối ngẫu của mẹ. Người có công nuôi dưỡng và dạy dỗ mình, người con. Phần tử đực trong hai chủ hệ của gia đình những loài động vật, thường là giống có vú.
2. Tổ tiên. Nguồn gốc. Sự khởi đầu. (Khi dùng kèm với Ông, như Ông Cha).
3. Thành phần hạ cấp. Người bị khinh thường, miệt thị. (Khi dùng kèm với Thằng, như Thằng Cha).
4. Người cung cấp tinh trùng đã chạy vào trứng của mẹ để tạo ra ta. Và một số người khác.
21.
... ở trên đó có người... xạo!... tao xạo mày làm gì?... ai trên đó?... lên hồi nào?... mấy ông mỹ... lên hồi ở bên mỹ... xạo... người ta phóng phi thuyền lên luôn tới trển... cắm luôn cả một cái lá cờ... rồi mới bay về lại trái đất... mày không tin mày vô hỏi ba coi... lên mấy lần?... một lần... sao lên có một lần?... thằng này lộn xộn... tại người ta lên tới trển chỉ thấy toàn là đất đá... không có gì ăn được nên người ta không thèm quay trở lại... giờ người ta muốn lên mấy chỗ khác... xa hơn... ngon lành hơn... mai mốt người ta lên tới mặt trời... xạo!... xạo!... xạo!... ... như mình nói...
Sắc của Màu Màu của Sắc 327. Người Cha. Người Chồng. Người Đàn Ông. Và Người Họa Sĩ.
Tiến thương của mẹ, Vậy là con trai của mẹ bây giờ lại muốn làm luôn cả họa sĩ. Mẹ nghe tin thì vừa ngạc nhiên lại vừa không ngạc nhiên. Chắc là tại cái thành phố San Francisco đó nó quá là thơ mộng chứ gì? Con vẽ những thứ gì? Hay mà thôi, đừng cho mẹ biết. Chắc là con cũng chỉ có vẽ thằng Hùng. Giáng sinh năm nay con phải nhớ dẫn nó về cho mẹ xem mặt. Con hỏi mẹ nghệ thuật là gì thì mẹ xin chịu thua. Mẹ từ khi sinh ra tới giờ chưa bao giờ bước chân vào một cái bảo tàng viện hay một phòng tranh nào cả. Tuy vậy, mẹ cũng muốn kể lại cho con nghe một câu chuyện về gia đình mình. Về ông ngoại. Người đã đặt tên cho con, khi xưa thật lâu trước khi con sinh ra đời. Ông ngoại và con là hai người đàn ông mẹ thương nhất trên trần gian này. Gia đình mình khi ấy nghèo lắm. Ông ngoại con chỉ là một thầy giáo tiểu học. Lương hằng tháng không đủ nuôi vợ và một bầy con, nên ông ngoại phải đi làm thêm trong lò nướng bánh mì vào ban đêm. Gia đình chật vật nhưng đầm ấm. Bà ngoại là người lo lắng cho mẹ và các cậu con hết tất cả mọi thứ, từ áo quần cho tới miếng ăn. Con cái là niềm vui của bà. Và bà là hạnh phúc của ông ngoại. Hai người quần quật ngày đêm, tất cả chỉ vì biết là con cái họ có thể có một tương lai khá hơn mình. Miền bắc là một cái gì đó thật xa vời. Dấu vết còn lại chỉ là giọng nói ông bà cố gắng dạy lại cho con cái, và đôi kiềng với vài sợi dây bạc mà bà ngoại đã giấu chồng bán lần để nuôi con. Món tài sản hồi môn duy nhất của một người con gái bắc nghèo. Mẹ và các cậu con chỉ có một bổn phận duy nhất là ban ngày đi học, ban đêm đọc kinh và mỗi buổi sáng phải đi nhà thờ. Năm 1972. Mùa hè đỏ lửa. Giữa những trận tấn công của cọng sản và những quả bom của quân đội Mỹ thì bà ngoại con qua đời. Mẹ không muốn kể lại cho con nghe nỗi đau đớn của sự mất mát đó. Nhưng người mà mẹ nghĩ là đau khổ nhất phải là ông ngoại. Ông ngoại bấy giờ phải vừa đi làm vừa nuôi một đàn con. Một ngày nào đó khi con và Hùng quyết định có con, hai đứa phải nhớ một điều là đàn ông cũng có thể nuôi và thương con không thua kém gì đàn bà. Người đã làm cho mẹ tin tưởng vào điều đó chính là ông ngoại. Sau khi bà ngoại mất, ông ngoại con làm bằng mọi cách để con cái không có cảm giác mất mẹ. Điều đầu tiên ông làm, hay đúng ra là ông không làm, là không chọn một người đàn bà khác. Ông tìm niềm vui vào những bài thơ ông sáng tác và đọc một mình. Rồi ông bắt đầu vẽ. Một người chưa bao giờ biết vẽ vời là gì, một ngày ông đột ngột lấy bút chì ra vẽ. Ông ngồi và nhớ lại mặt của bà ngoại và ông cứ cắm đầu cắm cúi vẽ. Mới đầu là những nét nghuệch ngoạc. Dần dần thì nét vẽ thần kỳ hơn. Rồi ông thay thế bút chì đen bằng màu. Rồi một ngày, khi mẹ đi học về thì thấy ngay trên bàn học một tấm chân dung nhỏ của bà ngoại. Ba tháng sau, tấm tranh chân dung bà ngoại đầu tiên được treo lên tường. Sau đó là hàng loạt những tấm khác. Chỉ duy nhất một khuôn mặt nhưng đủ màu đủ sắc. Và cuối cùng, tấm đẹp nhất, có lẽ là ông ưng ý nhất, được treo lên nằm ngay sát bên cạnh bức tượng của chúa. Và chân dung bà ngoại dần dần được treo đầy nhà, nhiều hơn cả những tấm hình của chúa và đức mẹ. Từ đó, và mãi cho tới bây giờ, mỗi lần quỳ gối xuống cầu nguyện đọc kinh, mẹ nhìn lên không thấy chúa mà chỉ thấy khuôn mặt bà ngoại đang dịu dàng âu yếm ngó xuống. Đời sống khó khăn hơn xưa, nhưng cũng qua ngày đoạn tháng. Tới năm 1974. Cọng sản lại tấn công vào nam. Gia đình lại một lần nữa lại phải di tản. Ông ngoại dẫn con cái xuống khu năm để đi tản cư chung theo thuyền của chú Thuần. Thuyền nhỏ. Đông người. Một đêm, ngang qua mũi Né thì gặp sóng lớn. Mọi người trên thuyền ai nấy hoảng hốt, chỉ biết khóc lóc đọc kinh khấn nguyện chúa mẹ. Ông ngoại là người quyết định ra lệnh cho mọi người phải vất hết tất cả mọi thứ xuống biển, tất cả bất cứ thứ gì, ngay cả giầy dép, chỉ để lại một bộ đồ duy nhất trên người. Rồi ông đứng dậy cởi hết áo quần trên người, chỉ còn lại quần đùi và cái áo lót. Ông vất tất cả xuống biển. Mọi người lúc đó bắt đầu bắt chước theo ông và thẩy hết mọi thứ xuống biển, ngay cả những gì quý hóa nhất. Lúc đó, mẹ thấy ông ngoại tay cầm một cái túi ni lông được cột gói thật kỹ đi một mình ra sau đằng lái. Mẹ bò theo sau lưng ông. Rồi mẹ thấy ông ngoại ngồi xuống ngay trên mạn thuyền. Ông rút xấp tranh của bà ngoại trong cái bao ny lông ra. Rồi từng tấm từng tấm một. Ông thả chúng xuống biển Đó là lần đầu tiên và duy nhất trong đời mẹ thấy ông ngoại con khóc. Biển lặng gió. Mọi người bình an. Qua khỏi mũi Né thì thuyền tiếp tục chạy vào miền nam. Nhưng rồi thuyền dừng lại và đậu luôn tại Phan Thiết, không tiếp tục vì hay tin cọng sản đã vào tới Sài Gòn. Ba năm sau thì ông ngoại con qua đời. Nhưng mẹ thì mẹ nghĩ ông ngoại con có lẽ đã chết trên con thuyền xuôi nam đêm nào, linh hồn ông lúc bấy giờ đã theo những tấm tranh trôi tan vào với biển. Mẹ kể cho con nghe câu chuyện này là để con biết thêm hơn về nhà mình. Nhất là về ông ngoại con. Biết con giờ đi học vẽ, chắc hẳn là ông ngoại đang mỉm cười toại nguyện nơi chín suối Con lo ăn uống cho đầy đủ. Và nhớ đừng thức khuya và đi chơi đêm nhiều. Thương con.
328. 9 Màu.
Đỏ Màu số 1. Là một trong ba màu chính. Tượng trưng cho sự mềm mỏng, biến hóa khi dùng nhiều. Mạnh khi dùng thật ít. Màu của nữ tính. Tăng độ nồng khi cùng với Xanh Lá Cây, Vàng hoặc Trắng. Hòa lẫn hoặc có thể biến mất khi dùng với Đen, Tím, Cam hoặc Xanh Lục.
Vàng Màu số 2. Trong nhóm của ba màu chính. Tượng trưng cho sự hiếu hòa khi dùng làm màu nền. Tươi mát khi làm tâm điểm. Màu của phái nam. Hợp nhất là khi đi một mình hoặc với chính nó. Họa sĩ Versilla Pascua suốt cuộc đời chỉ dùng duy nhất màu Vàng. Các tác phẩm của ông đã mở ra một trường phái mới có tên là Tái Hiện Thực, hay còn được gọi nôm na là thời kỳ Vàng. Ảnh hưởng dây dưa qua cho tới cả thời kỳ Tím của Hậu Hiện Đại.
Xanh Lục Màu số 3. Màu cuối cùng trong ba màu chính. Nửa nóng nửa lạnh khi dùng ít. Mất cảm giác khi dùng thật nhiều. Màu của lưỡng tính. Đi với bất cứ màu nào. Còn được gọi là “Thiên thần của màu sắc”. Được dùng nhiều trong các nơi thờ phụng như nhà thờ đền chùa hay các nhà băng.
Đen Màu số 4. Màu của tuổi thơ, trong sáng. Tượng trưng cho thời gian. Sẽ biến thành màu trắng nếu trộn lẫn với bất cứ màu nào.
Trắng Màu số 5. Màu của bình an, hạnh phúc. Tượng trưng cho không gian. Sẽ biến thành màu đen khi trộn lẫn với bất cứ màu nào.
Cam Màu số 6. Một trong ba màu phụ. Rộn rã và yêu đời. Năng nổ. Không chịu thua màu nào. Được khám phá ở thế kỷ thứ tám từ Trung Đông, trong thời gian phồn thịnh nhất của Hồi Giáo. Màu này được tìm thấy nằm phía dưới cánh của một loài bướm rất hiếm bên châu Âu, phải bắt trên mười ngàn con bướm mới trích ra được một lọ nhỏ bột màu Cam, do đó chỉ có các hoàng tử hoặc dũng tướng mới được xài. Hợp với các màu số 1, 3, 9,8 và 7. Kỵ màu số 6. Dung hòa số 4 và 5.
Xanh Lá Cây Màu số 7. Là một trong ba màu phụ. Thật hiền lành nếu dùng ở chính giữa. Hung hăng lấn áp khi dùng ở ngoài viền. Màu của sự trưởng thành, của trường tồn, vĩnh viễn, bất di bất dịch. “Xanh Như Lá Cỏ” ý nói loại người trẻ mãi không chịu già. Tượng trưng cho sự sang trọng và được dùng nhiều trong giới quý phái. Thịnh hành nhất trong thời kỳ Cận Trung Cổ.
Tím Màu số 8. Màu cuối cùng trong ba màu phụ. Lạnh lẽo, âm u, và rút lui. Màu này có tính cách trầm tư và mặc niệm, ám chỉ sự phá sản của tư tưởng. Là màu của quý ông quý bà đã quá thời gian có con, và các cha cố các sư thầy trong thời gian không chung đụng xác thịt. Màu của trường phái Hậu Hiện Đại và được dùng thật phổ thông trong những ngày cuối cùng của triều đại Từ Hy Thái Hậu. Hợp với các màu, 2, 7, 4, 5, 1, 3, 8 và 9. Nhưng hợp nhất vẫn là màu số 6. Sẽ thay đổi tính tình, trở thành say đắm và yêu đời nếu được nằm sát cạnh màu này.
Vầng Thước Màu số 9. Là màu cuối cùng trong các màu đã được tìm ra. Màu có tên là Vầng Thước vì nó đã xuất hiện đầu tiên trên tác phẩm chân dung trứ danh “Vầng Thước #47” của họa sĩ Hứa Vĩ Nhân. Tác phẩm này hiện đang được trưng bày tại chính điện của New York Metropolitan Museum. Màu không có cá tính. Tượng trưng cho sự hoàn hảo, tuyệt bích. Nổi bật và ẩn nấp chung quanh các màu khác. Được dùng chỉ một lần duy nhất. Và cho tới nay, không có một họa sĩ nào, ngay chính tác giả người đã tìm ra nó, có thể pha ra lại màu này. Vầng Thước, người mẫu nằm trong tranh, là một cô gái quê lên thành phố Hồ Chí Minh làm đĩ.
Là Màu Hồng Rồi Thì
1742. Ngọc Hân
“Bới trong tro tàn Tìm ánh sao xưa”* Ngày thứ... Hùng đưa tôi về San Jose thăm mẹ. Mẹ Hùng muốn đi nghe ca sĩ Kim Tước hát. Cô nói ba Hùng khi xưa thích cô ca sĩ này. Đêm mùa đông. Lành lạnh gió. Sao rụng rợp trời. Màn kéo. Đèn hạ. Cô ca sĩ bước ra sân khấu. Rồi cô gật đầu chào khán giả . Rồi cô nhoẻn miệng cười. Rồi cô nâng tay cất tiếng hát. “Gửi tới em Gửi tới em Một đốm lửa Lạc loài Điếu thuốc trên môi Lập loè Trong giông bão Gửi tới em...” Tiếng hát lung linh. Tiếng hát sâu xưa vương giả. Tiếng hát chở hồn về những thằng lính trận ngồi ôm súng suy tư. Tôi liếc ngang thấy mẹ Hùng đưa ngón tay lên chùi chùi bên khóe mắt. “Gửi tới em Một tình yêu Mỏng manh ... ” Tiếng hát níu nối hai bờ sinh tử. Có. Không. Sống. Chết. Thật. Giả. Không gian và Thời gian. Bắt đầu và Kết Thúc. Tất cả tái nhập. Đứng yên. “Hạnh phúc nào... không tả tơi... không đắng cay?...”** Rồi nát vỡ tan ra thành muôn muôn triệu mảnh.
1741. “em đi qua cầu... có gió theo sau... thổi bùng khăn tang... trắng giữa khung chiều... em đi qua cầu... tiếng súng vang theo... ”***
mình đi theo ngọc hân và một bầy con gái... đúng là gươm rớt giữa vườn hoa... một thằng lính trơn giữa những cô nàng sinh viên đi học xa vừa trở về... gặp nhau líu xíu lăng xăng một đêm hè... làm thành phố biển và đám con trai mới lớn như bị hớp cả hồn... nhưng chỉ dám ngồi yên đỏ mặt ngó... kêu là quán nhưng cà phê Da Vàng thiệt ra chỉ là vài cái bàn vài cái ghế bày tùm lum trong một ngôi vườn nhỏ toàn cây không là cây... mình thì mình chỉ nhớ có nhiêu đó... nhưng đêm vẫn cứ hớn hở le lói yểu điệu dịu dàng... đêm có những ngọn đèn dầu con con và những lùm cây... và đêm có khánh ly... cô nàng bước ra... hát một lượt hơn hai chục bài... hát tới quăng luôn cả dép... ha ha ha... hát tới bài thứ hai mươi hai thì mình cũng muốn vất luôn cả súng... đêm quệt một màu huyết dụ... đêm mộng mị dị dạng trăn trở ủ ê... đêm đường âm phủ... trên cầu... người đàn bà chợt đứng lại... chiếc khăn trắng mỏng tuột rơi ra khỏi đầu... rớt bay lùng bùng giữa trời đêm...
1549. Ca sĩ siêu sao Delena vừa từ trần ngày... tháng... năm...
Sáng hôm nay, nguồn tin mới nhất cho biết đại ca sĩ Delena đã chết đêm qua. Delena là ca sĩ có nhiều top hits nhất của Pháp trong thập niên 60 với những nhạc phẩm trứ danh như La Vie En Rose, Paroles Paroles, Lamour Du Mal. Theo thông báo của gia đình thì cô đã chết vì bịnh lao phổi, một chứng bịnh đã hoành hành cô trong mấy năm qua. Nhưng theo những nguồn tin thổi ra từ hành lang thì cô ca sĩ hết thời này đã tự tử vì tình. N...V..., người đàn ông cô yêu, đã bỏ nàng đi theo H... T..., một người mẫu đang lên. Delena và N...V... gặp nhau trong một đêm Delena trình diễn tại đại hí viện Athena ở Ai Cập. Nghe nói đêm hôm đó N...V... đã ôm một bó hoa hồng đỏ chạy lên sân khấu và quỳ phủ phục xuống hôn chân nàng. N...V... nhỏ hơn Delena 20 tuổi. Và là một trong những nam ca sĩ ăn khách nhất hiện nay của Pháp.
------------------------------------------------- * "Nhặt Cánh Sao Rơi" - Vũ Thành ** "Tình Khúc Trên Chiến Trường" – Thơ Ngô Đình Vận. Nhạc Phạm Duy ***"Em Đi Trong Chiều" -Trịnh Công Sơn
Những Hạt Nước Mắt Của Isaac
564. Quận Cam
San Francisco chớm thu. Thành phố đang ở giữa những ngày của một mùa hè rớt lại. Từng cơn nắng nóng hanh đột ngột tìm về sau những ngày mưa xối xả, làm những bầy con trai hớn hở kéo nhau ra đường lột áo phơi thân, tha hồ rập rượng. Đường phố rạo rực mơn trớn đĩ đàng, cảm giác như tình yêu có thể nhào ra vồ chụp từ bất cứ ngõ ngách nào. Mimosa nở rộ. Vàng ướt phố. Hùng và tôi ở với nhau đã hơn ba năm. Lâu đủ để có thể chấp nhận sự có mặt của một người đàn ông khác. Ngày thứ... Những ngày thật quyết liệt. Tôi lại đi xuống nam Cali. Lần này cũng một mình. Có chắc không? Ừ! Đừng có mà Quên Cả Lối Về. Ha ha ha... Hùng cốc nhẹ vào đầu tôi. Năm ngày sau thì tôi gọi về. Sao? I found him. And? My dad. He’s not Việt. What!? He’s Chinese, Hùng. His name is Edison. Edison Wang. Shit! The man even changed his fucking last name! Về đây đi. Edison! You believe that?!? What kind of fucking name is EDISON? He don’t even want to be Chinese. He wants to be white! Tiến. Về đây đi. I can’t. Cứt!
9.
... tám tuổi thì ông anh mình đã biết nấu cơm... biết giặc đồ... biết lấy giẻ rách nhúng dầu loang dọc đường vắt ra lọc lại dùng để đốt đèn... mười hai tuổi thì ông anh mình nghỉ học... hằng ngày gánh chè ra chợ phụ mẹ... một ngày... ổng một mình đánh gục thằng tư dẹo của khu thăng thiên và sau đó được cả đám con nít ở xóm nam bầu làm đầu đảng... gọi ổng là đại tá... thằng con ông lính ngụy giờ cao chức hơn luôn cả ba mình... ha ha ha... mười bốn tuổi... má mình gởi hai anh em ra long hải theo cậu trung đi vượt biên... chỉ giữ lại thằng quang... sau gần hai tháng lênh đênh trên biển... tàu hết sạch lương thực... ai nấy nằm vữa ra như cá mòi... cả hai đứa ngất đi vì đói... mình thì mình đi luôn... không bao giờ tỉnh lại... mấy người đàn ông trên thuyền họp lại quyết định cứu thuyền... nửa đêm... ông anh mình tỉnh dậy bò tìm kiếm em... ông cậu mình nói... thằng minh nó đã chết... giờ đã chìm trôi theo lòng biển... rồi múc cho ổng một tô canh thịt... mãi khi lên tới đảo galang... trước khi lên định cư sang hoa kỳ... người ta mới cho ông anh mình hay là chính mình là người đã cứu sống cả thuyền... bằng mấy tô canh... mười sáu tuổi thì ông anh mình một mình qua mỹ... ...
562. Dưới nhành cây ô liu
Một đêm, trong giấc ngủ, Abraham thấy thiên chúa hiện ra và phán rằng. Mi phải chứng tỏ lòng tin và sự phục tòng ta. Rồi ngài biến mất. Thức giấc, Abraham thấy nằm bên cạnh mình có một thanh gươm. Ông gọi vợ là Sarah chuẩn bị cho mình và đứa con trai duy nhất là Isaac một bữa ăn sáng gồm sữa tươi, bánh mì và mật ong. Xong rồi ông xách gươm dẫn thằng bé ra đồng. Tới một hòn đá lớn nằm dưới những nhánh ô liu, Abraham lột hết áo quần của Isaac. Trói hai tay nó quặp lại sau lưng. Kề đầu nó ngửa ra lên hòn đá. Rồi vung tay. Đúng lúc đó thì thiên sứ Gabriel hiện ra và phán rằng. Abraham! Đó là con của thượng đế! Từ đó về sau, Isaac trở thành Isaac-Con Của Chúa. Riêng đám đàn bà con gái trong làng thì chỉ gọi chàng là Người Đàn Ông Mắt Đẹp.
Riverville, GA
65. White Castle. McDonalds. Burger Kings. KFC. Taco Bells. Carl Jr.. Jack in The Box.
Ngày thứ... Khi xưa lúc còn bé, tôi cứ thắc mắc hỏi tại sao mẹ lại dọn qua cái chổ khỉ ho cò gáy này. “Thì đi làm nails.” Mẹ chỉ trả lời không không. Nhưng mãi sau này tôi mới nghiệm ra là mẹ tôi đi vì còn phải lo cho một đám em bên Việt Nam. Không phải vì để trốn một cuộc tình như tôi tưởng. Hình như đàn bà không biết trốn chạy. Lớp hai. Cô Andersons. Một thằng chạy lại. Cho tao sờ đầu mày. Tại sao? Tao chưa bao giờ thấy một cái đầu đen. Tao cho mày sờ đầu, mày phải cho tao sờ lại cái khác. Nó trợn mắt nhìn tôi. Rồi gật gật đầu. Như lụa. Nó nói. Làm như nó đã biết lụa là cái đách gì. Nguyên cả cái làng Riverville không có được một cái nhà hàng. Toàn là tiệm ăn chạy. Ngay bên vệ đường trước khi vào làng là một cái bảng hiệu sơn vàng sơn đỏ lòe loẹt thật lớn. Riverville Tổng Số Dân Cư : 5281 Làng Có Nhiều Tiệm Ăn Chạy Nhất Thế Giới! Những ngày chủ nhật. Làng đóng cửa. Chỉ có ngôi nhà thờ là có người. Đó và mấy tiệm ăn chạy, nơi bọn con nít tụ tập. Chúng lập thành từng nhóm. Bọn con trai con gái ưu tú đẹp đẽ nhất làng chiếm căn cứ của tiệm McDonalds. Bọn ba trợn chuyên tụ tập để tính chuyện quấy phá làng xóm thì chiếm lĩnh căn cứ của Burger Kings. Còn lại thì tùy theo, nhóm nào đông dân cư thì được tiệm Carl Jr.. Rồi cứ theo đó mà đi xuống. Cuối cùng, những đứa không ai cho vào nhóm thì tập trung ở cái tiệm phía cuối con đường, White Castle, nơi ổ bánh mì nhỏ bằng một nửa mấy tiệm kia và tiệm không có cửa sổ lái ngang. Tôi không thích ăn bánh mì chạy, nên không theo nhóm nào. Dù thỉnh thoảng Josh nó cũng hay kéo tôi vào McDonalds. Bù lại, tôi phải dẫn nó về nhà. Cái này là cái gì? Nước mắm. Thúi! Mày còn thúi hơn. Mày đâu có phải bỏ tao vô miệng. Sẽ có ngày. Gớm! Cái này là cái gì? Xì dầu. Đen thui. Đen mà ngon. Mày ăn xì dầu. Hèn gì cũng đen thui. Tao không đen. Đà. Không phải đà. Vàng. Vàng mẹ mày! Không. Mẹ tao hồng. Không. Ba mày mới hồng. Hồng hồng đỏ đỏ. Ha ha ha... Mày đúng. Ba tao hồng. Ha ha ha... Cái này là cái gì? Chao. Cũng thúi. Sao mày ăn cái gì cũng thúi. Nhìn như nó bị chôn cả ngàn năm mới móc lên. Không. Chỉ mấy tháng. Gớm! Ha ha ha... Mn... Gớm mà ngon. Ha ha ha... Mày ngu... Ha ha ha... Lớp bảy. Tôi học môn gì cũng nhất lớp. Chỉ có con nhỏ Kelly Bennington là thỉnh thoảng chen lên một chút trên tôi môn sử. Con khỉ này ghét tôi từ hồi còn tiểu học. Mãi sau này tôi mới biết là không phải nó ghét tôi là vì tôi học giỏi hơn, nhưng vì một lý do khác. Cá nhân hơn. Suốt cả mấy năm trung học tôi chỉ chơi thân với con Jasmine Cái Tủ. Còn thằng Josh thì hơi bị loạng quạng. Hứng thì nó kêu tôi đi chung. Không thì nó cứ phớt lờ coi như tôi không có mặt. "Con trai không thể tin cậy được." Con Jasmine dạy tôi, "Chúng nó không có khái niệm gì về sự trung thành." Một bài học nó bắt tôi hứa phải nhớ trong đầu cả đời. Jasmine Cái Tủ Lạnh, Josh gọi nó thế. Nhưng chỉ dám thủ thỉ nho nhỏ bên tai tôi ở phía sau lưng. Giữa lớp mười một thì tôi té vô tình yêu. Con Jasmine khám phá ra và đối diện tôi trước. Mày đi đâu cả mấy ngày? Mn... Trả lời quá chậm. Mày giấu gì tao? Nói ngay! Mày đâu phải là má tao! Mày nói đúng. Tao không phải là má mày. Tao là bà nội mày. Nói ngay! Đi đâu?! Josh nó rủ tao đi lên Atlanta. Atlanta? Lên thành phố? Hai thằng mày lên làm những cái gì trên đó? Lên thăm thằng John Jr. anh nó. Học trên đại học. Sao nó không dẫn con Kelly? Mn... Lại giấu! Sao tao biết được! Hai đứa nó bồ nhau. Nó không dẫn. Tại sao nó lại dẫn mày? Mn... Tao đã cảnh cáo mày nó là một thằng chỉ có gây rắc rối. Có những thứ đàn bà con gái như mày không nên biết. Tôi nghĩ trong đầu. Nhưng đách dám nói ra. Dù sao thì mấy ngày ở Atlanta một mình với Josh đã giúp tôi khám phá ra hai mn... ba điều... về mình. Tôi thích con trai. Tôi thích thành phố. Và tôi thích ăn ở nhà hàng. Đủ để kết luận: Tôi phải đi xa ra khỏi cái xứ khốn nạn này! Mày không phải người Mỹ! Mày cũng không phải người Mỹ! Người Da Đỏ mới là người Mỹ! Mày đầu đen. Trong này không có đứa nào đầu đen. Mày con gái. Ở đây tụi tao không chơi với con gái. Má mày không biết tiếng Anh. Ba mày là trắng dơ. Má mày là trắng dơ. Cả dòng họ mày là một đống trắng rác! Josh! Qua đây! Josh! Trở lại đây! Josh! Josh! Thằng bạn mới của tôi chạy qua chạy về. Tôi quay lưng bỏ đi. Không phải vì con Kelly dữ dằn. Không phải vì đám trắng con chết tái im lặng đồng lõa. Nhưng vì cái bộ mặt ngớ ngẩn thiếu lập trường của thằng Josh. Đi gần về tới nhà mới tự chưởi mình vì chưa sờ được cái gì của nó cả.
Năm Bài Thơ Của Một Thằng Con Trai Viết Cho Một Thằng Con Trai Khác Trong Thời Gian Hai Đứa Xa Nhau
472. Nó đi
1. Cái áo đỏ nằm cười xanh bóng tối
2. Căn nhà nằm trên đồi Tình yêu nằm trên đồi Động đất Tình yêu lăn cái đùng xuống biển Kéo theo căn nhà
3. Cái quần lót đen Cái quần lót đen Đêm tìm dậy trong lòng bàn tay Ấm Ướt ướt ướt ướt ướt ướt “Tiến!” ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
4. Canh chua cá bông lau Cá kho tộ Tôm càng kho tàu Rau muống xào tỏi Dưa giá Và tao Tất cả ngồi im lặng nhìn nhau chờ mày về
5. Trăng! Đi ngủ đi! Bầy Con Trai Của Thủy Thần Và Ngôi Đền Nằm Trên Nước
682.
ba anh em lang thang trên bờ đê... nước sông dâng cao... gió chiều thổi bốc đầy trời một mùi thui thúi bay ra từ phía khu rừng đước... anh hùng đi trước... tay cầm một cành cây khô vừa đi vừa khều khều móc móc... thằng quang chạy lon ton theo ở phía sau... thỉnh thoảng nó dừng lại ngồi xuống lấy tay sờ sờ vào những thứ anh hùng đã móc lên... xa xa... giữa dòng sông... trồi lên chìm xuống một vật gì... rồi nước đột ngột tràn lên mặt đê... nước tung tăng... nước đùa nghịch... nước lũ lượt níu kéo nhau qua... nước rúc rích luồn quanh phía dưới hai bàn chân mình... nước chạy lên tới lồng ngực... nước muốn trào ra khỏi cửa miệng... nhưng rồi nước lại chạy xuống... nước!... tiếng thằng quang reo lên từ phía trước... từ ngoài xa... chính giữa dòng sông... mình thấy vật gì đó bất thần quay mặt nhìn vào...
683. Đường Ngựa Chạy
Tôi mở cửa bước vào. Quăng cái túi xách vô góc phòng. Nằm vật ngửa người trên chiếc giường xa lạ. Rồi nhắm nghiền hai mắt. Đêm Los Angeles. Các sao rượt nhau. Một thành phố lý tưởng để vất đi quá khứ. Giữa khuya thì tôi thức dậy. Tắm. Đánh răng. Xúc miệng. Thay quần áo. Ghé vào tiệm 7-Eleven đầu đường mua một gói thuốc lá. Rồi ngoắc taxi xuống West Hollywood. Anh Thái Hòa đã ngồi đợi sẵn với một đám vừa đàn ông vừa con trai ở Cafe Abbey. Hello! Chào người đẹp! Hi, anh. Tôi chào lại. Tự động kéo ghế ngồi. Rồi gọi ngay liền một ly Cosmo. Hình như đó là ly rượu duy nhất nằm trên mặt bàn. Anh Hòa lần lượt giới thiệu tôi với mấy người ngồi chung quanh. Mắt tôi chắc dừng hơi lâu nơi thằng mặc áo tank-top trắng. Nó nhíu mắt nhìn lại tôi. Lùng kiếm. Không buông tha. Mn... Mắt Đẹp. Sâu và Đẹp. Tí tính đi đâu? Tôi hỏi. Làm gì mà hấp tấp dữ? Bộ thèm đi lắm hay sao? Thằng em trai tôi mà biết được nó cạo đầu tôi trước đầu cậu. Well... Em trai anh không có ở đây. Quên nó đi. Ha ha ha. Dân Săng Phăng nói chuyện quá ngầu. Tôi nháy mắt Mắt Đẹp. Nó cười. Câu chuyện lái sang những đề tài tôi không buồn để ý. Hình như có đứa nào trong đám đã từng làm đĩ đực bên Sài Gòn. Cũng có thể họ đang nói về Mắt Đẹp. Đêm nay, con mắt và những thứ khác trên người tôi muốn làm việc nhiều hơn thay vì hai cái lỗ tai. Tôi tới đây để muốn quên. Không phải để đi thâu lượm tin tức. Mà đám đàn ông này thì có tin tức hơi nhiều. Một lúc thì tôi hết chịu đựng nổi. Đi đâu vậy? Anh Hòa hỏi. Giọng hơi khó chịu. Kẻ cả. Ra ngoài hút thuốc. Đi ngang. Tôi dừng lại sau lưng Mắt Đẹp, lấy tay nắn nắn bóp bóp xoa xoa đôi vai nửa mở nửa giấu thật nở nang của nó. Nó đứng dậy đi theo tôi. Đừng chờ tụi em. Tôi nói với anh Hòa. Tôi và Mắt Đẹp bước ra ngoài. Nhập vào với ngàn vì sao đang rượt nhau chạy ào ào hai bên đường phố. I have to make a phone call first. Tôi nói. Sure. Đêm xa lạ. Gần. Nhưng xa lạ.
685. Sự Tích Sơn Tinh Thủy Tinh. Và Mỵ Nương.
Thuở xưa, ở nước ta, lúc đó còn được gọi là Văn Lang, đời vua Hùng Vương thứ mười tám, người có một nàng công chúa duy nhất tên là Mỵ Nương. Mỵ Nương xinh đẹp bội phần. Các hoàng tử ở các nước láng giềng ai nấy đều nghe tiếng nàng và cho người dạm hỏi. Hùng Vương thương con gái, nên dành quyền quyết định hoàn toàn cho nàng để nàng chọn người phù hợp làm chồng. Trong đám các hoàng tử xin hỏi có hai người Mỵ Nương ưng ý nhất. Đó là Sơn Tinh của vương quốc Núi và Thủy Tinh của vương quốc Biển. Nhưng nàng không biết phải chọn ai. Rốt cuộc thì nàng cho hai người thi tài. Sơn Tinh ranh ma quỷ quái. Dở nhiều trò. Qua mặt được Thủy Tinh trong một cơn đấu trí. Và vì vậy cưới được Mỵ Nương làm vợ. Họ đưa nhau về xây tổ uyên ương ở trên núi. Thủy Tinh vừa thương vừa giận, cho dâng nước đuổi theo. Nước càng dâng cao thì núi càng dâng cao. Làm trôi chết không biết bao nhiêu sinh linh. Mỵ Nương khóc lóc năn nỉ xin chàng. Cuối cùng thì Thủy Tinh vì thương cô công chúa diễm kiều nay đã là hoàng hậu của người khác nên quyết định rút lui. Mỵ Nương cảm thông được tấm lòng rộng lượng của Thủy Tinh, nên nàng giấu chồng giao gởi theo chàng một bầy con trai. Thủy Tinh đem những đứa con trai của Mỵ Nương về biển. Chàng thương mến chúng như con của mình. Dạy cho chúng bơi lội và săn bắt cá kình. Truyền hết lại cho chúng những vũ điệu của biển. Những đứa con trai lớn lên không thấy mặt mẹ. Ngày nay, hằng năm, cứ vào cuối đông, vào giữa mùa trăng sáng nước cạn, đêm đêm cư dân của những vùng làng chài thấy có xuất hiện xa xa trên bờ biển những chàng thanh niên mạnh mẽ tuấn tú. Chúng quây quần bên nhau múa những điệu múa của nước. Trồi lên ngụp xuống. Có ngọn dâng lên muốn đụng tới đỉnh trời.
684. Đổi Giờ
Không! Có một người đang yêu mày! Tôi lập đi lập lại trong đầu mình, cố chèn nén xuống một nỗi giận dữ đang ngấm ngầm lan nhanh trong da thịt tôi. Một nỗi tức giận hung hãn rần rật máu xương. Con người là một giống thú! Càng đau đớn càng hung hăng dữ tợn. Nỗi hờn căm muốn quên nay lại ào tới. Quá bất ngờ. Nó xé phanh ngang thân xác tôi. Ác liệt và giông bão. Hai tai tôi nóng bừng lên. Tôi gọi Hùng. Thảng thốt. Hello. ... Hello? ... Hello! Hùng. Eh... Hey. Hey. Đang ở đâu vậy? West Hollywood... Somewhere... Santa Monica. Oh... ... Hùng. Hử? Hùng sửa giờ chưa? Họ đổi giờ tối qua. Bây giờ vẫn là mười hai giờ, thay vì là một giờ sáng. Oh... Okey. ... Hùng. Hử? Có cho cá ăn chưa? Rồi. Hằng ngày. ... Hùng. Gì? Tiến sắp làm một điều mà biết Hùng sẽ không bao giờ tha thứ. Vậy thì đừng làm. Nhưng Tiến sẽ làm. Vậy thì cứ làm. Gì mà phải tha thứ hay không tha thứ. Vấn đề là Tiến có tự tha thứ được cho mình được không. Dĩ nhiên là không. Vậy thì việc Hùng có tha thứ cho Tiến hay không không phải là yếu tố quan trọng. Nhưng nó sẽ quan trọng. ... Tiến. Tụi mình đang nói về hai đứa mình, nhưng mà lại dính líu tới một người thứ ba. Rồi người thứ tư. Rồi thứ năm. Cũng khá là quan trọng... ... Họ cũng là người... ... Đó là chưa nói tới người đàn ông mà Tiến sẽ phải nói tới. Sẽ phải tha thứ. ... Hùng. Gì? ... ... ... Hùng đi ngủ lại đi. Mai Tiến về. Tôi cúp máy. Thấy mình lãng xẹc. Cải lương. Có sao không? Mắt Đẹp hỏi. Yeah. I’m fine. Cám ơn. Sure. Nó cười. Hai đứa tôi quay trở lại Abbey. Anh Hòa và mấy người bạn vẫn còn đang nói cười nghiêng ngả. Tôi ngồi xuống. Ly rượu vẫn còn lạnh. Chưa kịp tan đá.
20. Thằng Con Trai Cưng Của Thành Phố
Ngày thứ... Đó là một ngày dài. Đêm có mùi ngây ngây nồng nồng của đồi núi và gió biển. Hai đứa dừng lại đứng trước hiên nhà nhìn xuống phía dưới. Thành phố lóng lánh, lộng lẫy trùng trùng đẹp. Của mọi người mà không thuộc về ai. Ba anh em. Thế còn người kia đâu? Hùng không nói. Chỉ nắm lấy tay tôi. Thành phố rưng rưng. Nghiêng cúi mặt.
|