thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Trời Nam Việt
 
Dường như ai nói đến Bùi Giáng cũng chỉ nhắc đến những bài thơ có vần của ông. Tất nhiên hầu hết thơ Bùi Giáng là thơ có vần, nhưng ông cũng có viết một số bài thơ văn xuôi rất độc đáo. Vì thế, chúng tôi sẽ sưu tầm và lần lượt gửi đến độc giả những bài thơ văn xuôi của Bùi Giáng.
 
Bài thơ “Trời Nam Việt” nằm trong tập Mưa Nguồn (1962).
 
Tiền Vệ
 
 
Bùi Giáng
"Chân dung tự hoạ"
 
 
TRỜI NAM VIỆT
 
 
Tuổi trẻ qua đi xin em ở lại bây giờ và một lát nữa xưa sau. Cây cối mùa thu cúi nhìn đất cỏ đợi chúng mình đi bộ tới bên. Nghe rụng lá cồn khe khẽ hơi buồn hơi lạnh một mình em mộng với chiêm bao. Trời nước mông mông tán thành nhân gian thương nhớ rộng thênh thu nào Lục Tỉnh bờ Tiền Giang Châu Đốc em Sa Đéc Hốc Môn mùa Lái Thiêu Sầu Riêng Măng Cụt hương mật mớm chảy tràn môi nhau. Em nhe răng thánh thoát cười vui như tuổi trẻ đứng bên bờ ngồi bên bến tựa gốc cây ngó chuồn chuồn bay bốn bên như quay múa buổi nào bên nhau dưới đèn, còn đếm bản địa đồ Nam Việt bốn mùa đi còn để lại nguyên lành nguyên giọt nước dòng sông chần chờ chậm chảy sóng lên lời che chở em đi về Vũng Tàu nghỉ mát anh đi về Thủ Đức Thủ Dầu Một Thủ Thiêm Bà Rịa Biên Hoà Rạch Giá Sóc Trăng trăm năm ròng rã anh quên rồi tên tuổi đã xô về dấu tóc ngập mơ màng buồm sóng khói Hà Tiên. Ôi Trà Vinh Vĩnh Long bao giờ em có dịp. Em Cần Thơ Mỹ Thọ ta nghe chừng em ước nguyện rất nhiều rồi câu chuyện đó với đời ta. Xin hẹn nhé một ngàn năm đi về em ở lại gió li ti bờ cũ đón chờ đây. Hàng cây dựng vòm xanh bên nước cuối chân trời mây trắng tắp vọng rất nhiều ai nói hết âm vang. Chiều Long Xuyên nghe gió thổi lên ngàn. Về Trung Việt có ngày em sẽ khóc. Trời đất tụ về chung nơi một góc. Một năm nào đời đứng lại nghe xuân. Về trong thu sương huyễn ảo vô chừng. Sầu Lục Tỉnh sẽ ngày kia ròng rã. Thương nhớ lắm bóng hình ai em ạ. Đã một lần về đứng lại nơi đây. Hai bàn chân nghe máu đỏ chạy dài. Về ở giữa trái tim tròn ấm áp. Nắm tay nhau nghe tơ về trong tóc. Nhạc về thơ vào trong lỗ chân lông. Rồi toả bay ra khắp ruộng và đồng. Dòng nước chậm chần chờ nghe trở lại. Em ngơ ngác như hồn người con gái. Đứng một mình thơ dại ngó mông lung. Em nghe không, em nghe nhé nghe cùng.
 
 
Đã đăng:
 
----------
Nguồn:
Bùi Giáng, Mưa Nguồn và Lá Hoa Cồn có thêm phần "Mưa Nguồn Hoà Âm" (Saigon: An Tiêm tái bản, 1973) 104-105.
 
 
Viết về Bùi Giáng:
 
... Trong văn học Việt Nam, hình như chưa có ai đi đến tận cùng chủ nghĩa hư vô như Bùi Giáng. Ở khía cạnh này, có thể nói Bùi Giáng là nhà thơ tiêu biểu nhất của thời kỳ chiến tranh lạnh, lúc mọi niềm tin đều bị sụp đổ... (...)
 
[SỔ TAY] ... Nhà thơ diễn tả cảm xúc của mình bằng thứ ngôn ngữ như đùa giỡn: vừa chân thành bày tỏ tình cảm của mình, lại vừa như muốn châm biếm chính cái sự bày tỏ ấy...
 
... Hoài nghi khả năng "tái hiện hiện thực" của ngôn ngữ, có khi Bùi Giáng bỏ cuộc chơi trong lãnh vực ngữ nghĩa để đuổi bắt một trò chơi ở lãnh vực ngữ âm, với nhịp điệu trầm bổng của các thanh, các âm... (...)
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021