thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
đất sẽ hiểu tôi buồn
 
rơi cùng sương đêm mơ rơi tuyệt vọng
tình yêu rơi trái rơi buồn
(“Rơi tình” - Phan Huyền Thư)
 
biết nói gì đây với cây hoa
rưng rức những nụ vàng
bên ngoài mưa trút
lũ kiến loay hoay kéo xác con chuồn chuồn cụt cánh
mưa trút lên thế giới này
để hồi sinh và đất trời sẽ khác?
 
đường về nhà xa lắm
mưa bão dằng dai
con rắn đã bò tới sớm
dù ở đây ở bên kia bán cầu hay đâu đó
cái chết sẽ mang tất cả cùng đi
rất nhanh, tôi biết
cái chết đẹp đẽ dịu dàng
vết răng rắn độc
đau chút thôi... nhưng rất dịu dàng
 
ngửa mặt nhìn mưa
lắng nghe chất độc lan tràn trong máu
cơ tâm thất không còn đập theo cơ tâm nhĩ
cơ tâm nhĩ mặc kệ nút xoang
nút xoang mất quyền, loạn cuồng phát nhịp
... và chết, tôi biết
tôi mải đuổi theo ảo ảnh xa vời
... trời ngoài kia tối dần...
một buổi chiều Tây Vực
bỏ lại con lạc đà nơi sa mạc
bước tới Lưu Sa Hà
dòng sông cát chảy ào ào trên khoảng trống mù tăm
tôi nghĩ tới Diogenes khi ông vứt chiếc bát cuối cùng xuống sông
tôi cũng khát thèm gieo mình xuống cát
vứt thân xác cuối cùng
và rơi tuyệt vọng
 
ngửa mặt nhìn mưa
đành chịu chết
một mình, tôi biết
như kẻ bị ruồng bỏ của nền văn minh cổ đại
tất cả đã rời xa cơn thảm hoạ
bỏ lại cung điện đền đài
thành phố huy hoàng trên miệng núi lửa
tôi nằm đó nghe từng vết thương nứt toác
sụp đổ và vùi chôn
lũ ruồi đã lao vào những giọt hổ phách
ngủ ở đó ngàn năm
những tượng đá nhìn tôi từ giã âm thầm
chúng cũng sẽ ngủ vùi ngàn năm
sống đợi những bàn tay khai quật
qua đêm nay thế giới của tôi trở về Atlantide
rơi hết vào trong không vết dấu nào còn
 
rồi ngàn sau cây cỏ có rưng rưng
côn trùng có khóc than rền rĩ
nỗi buồn của tôi thân xác của tôi
thế giới của tôi quay về mông muội
 
được chết
lặng câm, tôi biết
trước khi bóng tối cuối cùng phong toả
còn ánh nhìn tuyệt vọng
tôi ném chúng vất vưởng vào đâu đó
cũng chẳng để làm gì
vì bàn tay ấm cũ
mãi mãi không về đâu
 
chết đi, tôi biết
rơi xuống tận cùng tuyệt vọng
và khóc mãi cho những ngày đã sống
mà không biết tại sao
buồn
 
mưa mưa mưa trong u tối nghe mưa là nước mắt
nằm xuống nằm xuống đi
biết đâu trăm năm ngàn năm
đất sẽ hiểu tôi buồn
 
20/08/2013
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021