thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Bốn bài thơ
 
 

Xế trưa ở cà-phê 415, sinh nhật ta

 
...
thẩy đời mình lên bàn cân
- trời!
nặng không bằng chữ “C”
[mặc dù khi ấy, về sau nữa, không bao giờ yếu sinh lí]
 
tôi dám chắc
giờ
nhìn ảnh dưới đây ai cũng thẩy đều cho
 
 
ảnh trưng bàn thờ
...
với tôi
lúc [nhét miếng memory card vô laptop] căng mắt nhìn
ảnh hiện ra, miệng phát kêu một tiếng
to “... cặc!” mày
mặt
trở nên hết sức đần
thối
ánh nhìn thì lia dáo dác
...
biết chắc chỉ mỗi mình là đang níu đời này
bấp bênh nhất
liền giở đời khỏi bàn cân
nghĩ đêm hiện dần xuống tôi coi việc nặng
nhẹ
ký [giữa mình với chữ “C”] từ nay có thành chuyện lớn
 
... tỉ như
khi đọc bài thơ xong
“bùm!”
thiên hạ choáng váng
và điều đấy mới đáng nói ở đây.
 
photo by Tâm Nguyên (2011)
 
 
 

That’s all

 
...
Tôi ngồi chồm hổm
như con quạ đậu trên cành
trụi lủi lá
chăm chú nhìn dòng chữ “trong hạnh phúc đã có mầm đau khổ” dưới chân
 
mỗi chữ đều mang bộ cánh
 
chẳng cần biện giải, đứng lên
nghĩ đến phận chữ tôi bảo chúng cởi bỏ bộ cánh
[thời gian không bao giờ thụt lùi] lũ chữ răm rắp
hết sức lặng lẽ
 
tôi bước đi [không mâu thuẫn gì với nội tại]
nhìn sự kiện chung quanh luôn như nó là
từ hạnh phúc
từ khổ đau
 
ở đây
vẫn chỉ như chữ.
...
 
 
 

24 tháng Tám

 
...
ồ đang đâu? tại sao không biết mình đang đâu!
... chán
tôi nghĩ... nghĩ ngợi làm gì thêm mệt
đi cho rồi!
thì bắt nghĩ... đi đâu! cứ thế
 
lúc thất vọng
lúc kinh tởm ngay chính dòng nghĩ mình
ấy mà [hiện tại] lại đang nghĩ... hãy đi đến đó
... mình mới có thời giờ! nhưng đó là đâu?
tôi không trả lời được
 
vậy... mình đến đây bằng cách nào? thực ngu xuẩn
tại sao phải hỏi! và
liền nghĩ... mà đây là đâu? ôi! trước mắt cái trần [một góc phòng] như vầy
 
 
tôi bần thần thở dài... vào ngày này
quả
chả biết làm cách nào để khỏi nghĩ
nhớ?
...
 
 
 

Tuổi thọ trung bình của một bộ đồ lót là hai tháng

 
...
thực ra
cuộc sống ẩn chứa rất nhiều cơ hội bất ngờ
niềm vui kể cả trong nó nỗi buồn
vấn đề là có tâm quyết đụng
chạm
với đời không thôi
 
chỉ hận nỗi mình không thể bịt mắt đi cướp nhà băng
... nàng nói: đang lang chạ, tôi hỏi: với ai?
nàng đáp: với chàng, tôi nói: thế nọ nay chồng đâu?
nàng nhỏ nhẹ: ở nhà, tôi chắt lưỡi: đây đã nghĩ nát nước
cũng không thể hiểu tại sao lại như vậy? nàng chớp mắt: chàng nên nhớ
chả bao giờ phụ nữ phiền lòng
 
một khi có cơ hội để hiểu thêm đời tư của một người khác
tôi ngoác miệng
không cười không khóc: chúc mừng em
nàng cười chúc lại ánh nhìn ngời vẻ thoả mãn hoàn toàn với đời sống tự do
ung dung tự tại
...
tối hôm đó nàng nhắn tin qua điện thoại “em nhớ chàng!”
tôi nhắn trả “đây đang chơi, mệt quá”
nàng trả lời “cố giữ sức, coi chừng gục đấy.”
...
 
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021