thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Dưới gốc liễu

 

— Từ đây về chốn quê nhà bao xa?

— Nếu đi bộ thì mất một trăm mười một ngày.

 

Câu trả lời làm cà phê trong tách sóng sánh. Con chim ngậm mẩu bánh mì, mắt tròn xoe, không chớp. Gã nhoẻn một nụ cười hiếm hoi với tia nắng đầu ngày. Vậy là qua biển cả, người đàn ông đã bước đi trên mặt nước đầy sóng gió, đến đây. Chỉ để mỗi buổi sáng, ngồi uống cà phê với con chim kia. Đêm đến, con chim ngủ trên cành táo. Gã thao thức. Độc thoại. Thời gian trôi. Nỗi cô đơn đọng lại.

 

Mãi, cho đến khi cô gái đến.

— Ông nói ngôn ngữ gì lạ thế?

Chưa kịp bối rối, lời phân bua của gã đã bị phong toả bởi một đôi môi ướt, mềm.

— Không sao. Rồi ông sẽ tập nói lại tiếng người.

 

*

 

Người đàn ông sống một mình. Bạn của gã là con chim sẻ. Họ trò chuyện qua cửa sổ của tầng hầm. Khi gã đứng dưới tầng hầm, con chim đứng trên bãi cỏ, mắt của họ ngang tầm với nhau. Họ cùng bình đẳng trong cô độc.

 

Một hôm, gã nhìn thấy một cây liễu bên đường. Từ đó, cây liễu mọc rễ bám vào giấc mơ của gã. Hai mươi năm, vẫn một giấc mơ về một căn nhà có cây liễu trước sân. Dưới gốc liễu là băng ghế gỗ, để ngồi nhìn những buổi chiều trôi qua.

 

Hai mươi mốt năm sau, gã mua được căn nhà có cây liễu trước sân. Và, cùng thời gian ấy, một giấc mơ khác gã chưa kịp mơ, đã thành sự thực. Một chiều, khi gã đang ngồi dưới gốc liễu, thì một cô gái dừng lại. "Tôi có thể cùng ngồi đây với ông không?" Gã muốn nói là, tôi chẳng còn gì ngoài những buổi chiều của cuộc đời. Cô gái không đợi gã phân bua, đã ngồi xuống bên cạnh. Từ đó, những ráng chiều vàng, tím có thêm mùi hương. Cô kể cho gã nghe về những thế giới cô đã đi qua. Gã dạy cô nói ngôn ngữ của loài chim. Đời mơ của một người gặp đời thực của người kia, để cùng ngồi dưới gốc liễu, và nhìn những buổi chiều trôi qua.

 

*

 

Hai người ngồi dưới gốc liễu. Bất động như hai thân cây. Tóc của họ là lá, khẽ lay trong gió chiều. Một cây lá đen. Một cây lá trắng. Sắc mầu tương phản như cuộc đời hai người. Bà đi nhiều, nên bụi trần ai đã nhuộm tóc bạc trắng. Ông ngồi trong trong tĩnh lặng khá lâu, nên tóc vẫn giữ nguyên mầu bóng tối.

 

Bà đã đi qua nhiều thế giới. Trí nhớ của bà là cái máy chụp hình, ghi lại biết bao nhiêu hình ảnh, mầu sắc. Nhiều lắm. Cái nọ chồng chất lên cái kia trong ngăn ký ức của bà. Khi dừng chân lại, bên ông, bà mới có dịp để sắp xếp lại quyển album của đời. Hai mươi năm bên nhau, mỗi buổi chiều bà cho ông xem một tấm hình xưa. Và từ đó, ông bắt đầu phiêu du qua từng kỷ niệm của bà. Hành trình của hai người ngược đường như thế.

 

Hai mươi năm. Bảy ngàn ba trăm buổi chiều. Bà cho ông xem tấm hình cuối cùng, cũng là tấm hình xưa cũ nhất. Đó là lúc bà đặt bước chân đầu tiên lên thế giới. Rồi bà khép quyển album. Hai bàn tay xương chụm lại trên những kỷ niệm. Họ im lặng một thời gian khá lâu. Sự im lặng giống như sự bất động của tâm trí ngay khi vừa xem xong một cuốn phim. Không còn hình ảnh, âm thanh để bám vào, tâm trí lúc ấy rơi vào một khoảng không. Ông rơi ra khỏi từ trường của những kỷ niệm của bà.

 

Ông rơi mãi trong thinh lặng.

 

Cuối cùng thì ông cũng chạm đất. Mặt đất ngợp bóng liễu, trong buổi chiều thứ bảy ngàn ba trăm lẻ một. Ông biết mình phải làm gì để cùng bà trải qua những buổi chiều khác. Giở cuốn album cũ, ông đưa cho bà xem một tấm hình đen trắng.

 

— Đây là tấm hình chụp lúc tôi vẽ bức tranh đầu tiên, trên cát.

 

Lạ một điều là, ông không đi nhiều nhưng quyển album của ông vẫn đầy hình ảnh để khoe bà. Lạ một điều nữa là, tất cả hình ảnh của ông chỉ gồm hai mầu đen trắng. Có phải vì giấc mộng hoạ sĩ không thành, nên sau đó ông chỉ mơ thấy toàn những giấc mơ không mầu?

 

— Đây là tấm hình chụp lúc tôi...

 

Cứ như thế mà họ trải qua những buổi chiều còn lại — của riêng hai người.

 

 

 

------------

Đã đăng:

Một chiều mưa | Nụ hôn  (truyện / tuỳ bút) 
[HAI TRUYỆN CỰC NGẮN VỀ TÌNH YÊU] ... Tiếng mưa bên ngoài nghe hiu hắt hơn. Chợt ngọn nến ngiêng mình, ngả rạp sang một bên, rồi tắt đi, như thể có người thổi tắt vậy. Tôi với tay tìm chiếc bật lửa Zippo trên bàn. Cecilia giữ tay tôi lại, thì thào “Không cần đâu, anh.” ... | Anh hôn cô buổi chiều. Đêm về, hơi hướm của cô còn quanh quẩn trên da. Sáng hôm sau, khi vân vê những chân râu vừa cạo, anh vẫn ngửi thấy cô. Và, cả những ngày hôm sau nữa. Cũng thế... (...)
 
Giấc mộng  (truyện / tuỳ bút) 
Có tiếng gõ cửa. Ông nhà văn thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng đặt úp quyển sách đang đọc xuống bàn, ra mở cửa. “Tôi là một nhân vật của ông.” Cô gái, cùng chiếc valise mầu đỏ, lách người qua khoảng trống giữa ông nhà văn và khung cửa, bước vào nhà. Cô nhìn quanh căn phòng thật nhanh, rồi kéo chiếc valise đến ngồi xuống đối diện với chiếc sofa ông đang ngồi trước khi cô đến... (...)
 
Con muỗi  (truyện / tuỳ bút) - Văn Tiểu Thuyết
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Có một cơn gió thật mỏng đưa hơi thở của cô gái đi. Mười cây số. Đến một nơi có một con muỗi đói. Con muỗi nhận được tín hiệu, và lên đường. Nó bay với vận tốc hai cây số giờ. Ngược gió. Chỉ còn một phút nữa thì cô gái sẽ tỉnh giấc. Con muỗi đáp xuống một vũng da mềm và thơm. Nó lừa lựa, rồi cắm chiếc vòi xuống... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021