|
5 CHUYỆN KỂ VỀ NHỮNG CHUYỆN KỂ
[chuyên đề
BA MƯƠI LĂM NĂM SAU 30/4]
|
|
Chuyện kể ở cái hốc kẹt còn sót lại Họ đi đâu về mà đông vậy
Từng đàn người
Từng bầy người
Từng dòng người
Từng thác lũ người trùng trùng lớp lớp
Họ đi đâu về mà đông vậy
Những balô xanh đỏ chất đầy các logo lung linh hàng second-hand
Những đôi mắt rực sáng
Vùng trời kia – trong câu chuyện của họ – đang very happy!
Một vài người trong số họ cúi mặt
Nhìn cái chết chế ngự từ ngày đi
Cái chết ba mươi lăm năm chụp xuống từng bước chân, thế ngồi, giấc ngủ, trạng thái nghĩ suy, manh nha cảm xúc
Rồi đây, hậu duệ có còn nhớ
Ai sẽ hát bài ca bi hùng giữa hai bờ sóng máu
Giải thiêng những cuộc về!
Nhưng hiện thời
ở cái hốc kẹt sót lại của mặt đất
nơi này
tôi vẫn nhìn thấy phía sau lưng dòng người hàng đêm đi qua giấc mơ không hẳn quay lưng không chắc trở lại kia
là những cụ bà vừa run run kí vào đơn giao đất giao ruộng được tuyên dương trên bản tin tối: Cám ơn đảng, cám ơn nhà nước!
Chuyện kể về ước mơ của thành phố Những chiếc loa cưỡng bức không gian bằng các bản nhạc thời chiến
Vọng vang qua vách những building
Thành phố buổi sáng ấy
Như một người xơ vữa động mạch
Tắc nghẽn ba giờ liền
Để hoài niệm một giấc mơ bầy đàn
Một chuyến xe du lịch ru ngủ lữ khách bằng đĩa nhạc tình não nề cũng thuộc về thời chiến
Nhưng chẳng ai ngủ quên
Đơn giản là đang kẹt xe
Và tài xế thì chửi tục
Thành phố cao huyết áp
Sẽ dành riêng ba ngày cho tông màu của máu chảy tràn
Những con đường đạt đến cao điểm của chứng xơ vữa động mạch trầm kha
Nơi trục giao thông nghẽn ứ
Một người đàn ông ba mươi hai tuổi ngửa mặt lên trời chửi tục bằng thứ giọng của kẻ chiến thắng:
- Bố khỉ những cái hàng rào!
Một cô gái ngoái lại và hát bằng giọng nhập cư:
- Con đường ta qua đến nay bao tuổi…
Một gã trung niên kéo mắt kiếng đen và tự nhủ bằng thứ giọng không hẳn là của gã:
- Sao họ lại bảo ta là chó săn?
...
Một nhà thơ tranh thủ viết lại bài thơ này dưới dạng tin nhắn mobile và định lòng sẽ công bố trên mạng.
Chuyện kể về những nhà thơ Họ viết bằng ấy
Và nói bằng ấy
Rồi nghĩ bằng ấy
(Họ nghĩ rằng như thế sẽ không ai thấy!)
Chuyện kể buổi chiều Một buổi chiều đẹp trời
Anh
Thắt lại dây nịt quần
Và lắng nghe rất lâu
Tiếng một con mèo đang động dục ngoài vườn.
Chuyện kể về chuyện kể Tôi có điều này muốn nói
Tôi có điều này muốn nói mà không dám nói
Tôi có điều này muốn nói mà dám không nói nhưng đã nói về sự muốn nói
Tôi có điều này
Tôi có điều này
Tôi có điều này muốn nghĩ nhưng không dám nghĩ
Tôi có điều này muốn nghĩ nhưng không dám nghĩ nhưng đã nghĩ về sự không dám nghĩ
Tôi có điều này muốn nghĩ
Tôi có điều này muốn nghe nhưng không dám nghe nhưng đã nghe về sự không dám nghe
Tôi có điều này
Tôi có điều này muốn nghe
Tôi có điều này muốn nghe nhưng không dám nghe
Tôi có điều này
Tôi có điều
Tôi có
Tôi
[ ]
----------------
Bấm vào đây để đọc tất cả tác phẩm của Nguyễn Vĩnh Nguyên đã đăng trên Tiền Vệ
|