tin & thư | chuyên đề | tác phẩm mới | tác phẩm của tháng | đối thoại | tác giả | gửi bài | góp ý |
sinh hoạt
đối thoại
Độc tài ở ngoài nước? Xin lỗi!  [đối thoại]

 

Đám cháy đã được dập tắt khi tôi đến nơi, thực ra nó không có gì to tát và may là không cháy lan, chỉ để lại một vết nám lớn tại cửa hàng bán vé du lịch này. Hiếu kỳ đứng xem cũng rất ít ngay tại hiện trường, có lẽ là vì ngại gì đó, họ tò mò theo dõi cảnh sát và cứu hỏa từ xa, phía bên kên đường, đằng sau những chỗ đậu xe. Một người đàn ông thất sắc vừa đến nơi, ông quay qua tôi phân bua nhắc đi nhắc lại nhiều lần “Tôi không có liên hệ gì đến cửa hàng này hết, tôi chỉ là văn phòng bảo hiểm ở cạnh bên!” Vẻ hớt hải của ông làm tôi phải trấn an ông, vâng ông chỉ là hàng xóm, không liên hệ gì, đừng lo.

Đó là ở Bolsa, “Thủ đô Tỵ nạn” tại California vào năm 1989. Cửa hàng này bán vé máy bay du lịch về Việt Nam nên ăn bom xăng. Hai năm trước, chủ Tuần báo Mai là Hoài Điệp Tử đã thiệt mạng khi bom xăng ném vào toà soạn cũng là nơi anh cư trú. Tờ Mai trước đó có đăng quảng cáo của một công ty tại Canada có dịch vụ chuyển tiền về Việt Nam. “Diệt Cộng Hưng Quốc Đảng” ra thông báo họ là thủ phạm. Có lẽ anh bị giết vì lỡ tay thôi, vì không biết là anh lại sinh sống và qua đêm tại ngay toà soạn, nhưng đằng nào thì cũng chết. Đến nay, vẫn chưa rõ ai là thủ phạm, ngoài cái Hưng Quốc Đảng để truyền đơn lại, nó có thật hay là để che giấu một thanh toán riêng tư tình tiền thì nào ai biết.

Từ 1981-94 có 5 nhà báo Việt ở Mỹ bị sát hại bởi lý do cho là chính trị và các vụ án này chưa có cái nào được sáng tỏ [Mời xem bài báo của Los Angeles Times]. Nhưng không khí nặng nề là có thật và may thay đã chuyển qua biểu tình chống đối hợp pháp chứ không còn dùng súng dùng xăng. Các nghệ sĩ “ngoài luồng” và “lề trái” của cộng đồng lên TV đối thoại được với các nhân sĩ đại diện của quần chúng chính thống là chuyện tốt, ở ngay tại Việt Nam chưa làm được. Ở nước ngoài, công an cảnh sát, pháp lý, toà án, trại giam không nằm trong tay của “lãnh đạo cộng đồng người Việt”.

Vì vậy, nhờ vậy và tốt thay mà lời thách đố của ông Phạm Vui:

“Xin lỗi. Hãy chỉ cho tôi xem những Nguyễn Văn Lý, những Lê Thị Công Nhân, những giáo dân, những tăng ni, bị nhốt khám, bị trấn áp ở hải ngoại, tôi sẽ chỉ cho ai muốn thấy các Nông Đức Mạnh, các Nguyễn Minh Triết, các Nguyễn Tấn Dũng trong cộng đồng.”

Tôi chẳng những chào (thua) mà còn hoan nghênh nhiệt liệt.

 

 

--------------

Bài liên hệ:

08.10.2009
[CHÍNH TRỊ - XÃ HỘI] ... Vâng. Các cha chú phải “sùi bọt mép” vì họ chỉ có “bàn tròn”, “xuống đường”, “lên ti vi”, để bày tỏ tâm tình hay phản ứng. Họ không có công an, côn đồ, đầu gấu, nhà lao, trại cải tạo để biểu dương lực lượng, quyền bính... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021