thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
NHÂN CHỨNG CỦA MỘT CÁI CHẾT [9 & 10]
 
Đã đăng: [1 & 2] | [3 & 4] | [5 & 6] | [7 & 8]
 

Khúc chín

 
Họ là những người khách bất chợt và muộn màng. Họ đến nhà tôi trong mưa khuya khoắt.
 
Nến trắng đốt lên. Lửa nến dần dần toả sáng. Họ dần dần hiện ra. Bóng tối dưới gầm bàn và sau lưng rụt rè chạm vào họ.
 
Họ ngồi trên những chiếc ghế có lưng tựa giống lưng tựa ngai vàng. Họ uống trà nóng và hút thuốc. Và khói quanh họ bất động.
 
Họ cất tiếng và bóng tối rung lên như mảng tường sắp đổ. Ngôn ngữ họ bay lượn khoảng tối trên đầu. Họ nói về đất đai, về những cơn mưa nhiệt đới miên man. Họ nói về những mùa màng sấm chớp và những lưỡi cày nhiệt thành, khát vọng. Họ nói về những thung lũng thẫm cây, những đỉnh núi mù mây. Họ nói về những buổi tối nặng nề như bánh xe trâu, lăn chậm chạp trên đường giống đôi đũa mộc.
 
Họ nói và khói quanh họ bất động.
 
Lửa nến rùng mình và bị xé đôi.
 
Họ sinh ra trên xứ sở này như sứ mệnh và như sự đày đoạ. Họ mang theo suốt đời cây thánh giá của ngôn từ. Họ lang thang trên mọi con đường. Vừa đi họ vừa than khóc, vừa ca hát. Tâm hồn họ vừa nặng như tảng đá vừa nhẹ tựa làn hương. Họ đi trên đường như một vị thánh và như kẻ loạn luân. Những lời tụng ca trải đầy đường đi dưới gót chân họ. Và đất đá cùng những lời nguyền rủa kết tội đổ lên đầu họ. Nhưng họ không để ý đến điều gì, chỉ vừa đi vừa than khóc, vừa ca hát và khuất dần vào cái chết.
 
Đã bao nhiêu năm rồi họ nói nhưng quá ít người nghe tiếng họ. Họ nói như phán xét, như tha thứ, như một bổn phận. Họ nói và chẳng hề xem xét có ai nghe họ. Họ nói như làm lễ cầu siêu cho những ngôn từ cô hồn của chúng ta. Họ nói và nước dâng lên ngập dần thị xã.
 
Trong đêm tối những tháng năm tù đọng, họ nằm trên giường đầy nỗi ưu phiền và bệnh tật. Râu tóc họ mọc lên những cánh rừng nhiệt đới. Khi đi ngang qua những đám đông họ không bao giờ được cộng vào đám đông và đám đông không cộng được họ. Khi một mình trong đêm tối họ quờ tay tìm nước uống những viên thuốc ngủ và quanh họ vang lên tiếng gào thét, khóc lóc và than thở của cây cỏ, của côn trùng, của ao hồ và của con người.
 
Tâm hồn họ trú ngụ trong bóng tối dày đặc và những kẽ hở của lịch sử. Thi thoảng họ đi qua thị xã này vào những đêm khuya khoắt. Thị xã như bị bỏ hoang từ nhiều thế kỷ trước. Bụi quá nặng làm những mái nhà oằn xuống. Họ gặp những người già đau ốm và cô đơn ngồi trên bậc cửa. Họ cúi xuống bên những người già ấy và nói gì đó. Những người già ngước đôi mắt đục trắng nhìn họ và cười. Cái cười lộ ra hàm răng chỉ còn một chiếc. Và lợi đỏ làm miệng người già giống mỏ của những chú chim non. Họ đi qua thị xã và dừng lại trước tượng một nhà thơ. Họ thấy máu vẫn còn chảy xuống từ cổ bức tượng. Những con rắn trong những bụi cây quanh bức tượng ngỏng đầu lên và nhìn họ thèm muốn. Cả hai, họ và bức tượng, nhìn nhau nhưng chẳng nói gì. Trong lúc những con rắn bắt đầu trườn về phía họ.
 
Và đêm nay trong ngôi nhà tôi họ đã đến. Họ ngồi đó và không có gì minh chứng họ bằng chính họ. Những tư tưởng đang đày đoạ họ và chắp cánh cho họ. Đời sống của thị xã này khóc mãi trong họ và những cơn mơ giày vò mãi trong họ.
 
Lửa nến dần dần tắt.
 
Mặt họ chập chờn như bầy cá bơi trong nước. Những con cá tiên tri của đại dương đời sống này quẫy đuôi và đi khuất. Bóng tối lặng người hồi lâu rồi chen kín ngôi nhà. Và tôi nghe một tiếng thì thầm: “Tôi là bóng tối. Bây giờ tôi chứa trong mình ánh sáng và âm thanh.”
 
Và cắt đôi thị xã ngập nước, họ ra đi. Họ đi qua những cánh đồng và những thành phố. Họ vừa đi vừa than khóc, vừa ca hát, và khuất dần vào những cái chết xum xuê như một vụ mùa.
 
 
 

Khúc mười

 
Nước đã ngập mọi con đường thị xã. Bầy chuột từ những cống ngầm dồn về bậc nhà thờ. Chúng ướt sũng và run bầt bật. Bầy chuột kêu khủng khiếp làm sao.
 
Trong một một ngôi nhà gần chợ thị xã bóng tối ngập tràn. Người đàn ông và người đàn bà lên giường ngủ sớm. Họ bắt đầu câu chuyện sau những ổ khoá. Gió nghe được câu chuyện của họ và bỏ đi. Những ngọn gió lang thang trong đêm không tìm được lời an ủi. Đó là một ngày thất vọng của những ngọn gió.
 
Và lúc này trong bóng tối người đàn ông, đàn bà tự mãn phát âm. Ngôn từ của họ bay ra như một lũ ma trơi. Đấy là ngày ngôi nhà rền vang tiếng mọt. Những ngôi nhà của xứ sở này sắp sụp đổ mà họ không hề biết.
 
Nhưng những bông hoa cắm trong bình biết được ngày kết thúc của những ngôi nhà. Hồn hoa bỏ xác hoa ra đi trên con đường của gió. Những thư tình của họ tìm cách xé rách phong bì. Chúng đập cánh bay lên cửa sổ và đậu lại. Chúng nhìn người đàn ông, người đàn bà của chúng hồi lâu rồi khóc bay đi. Đôi bồ câu trắng thêu trên áo cưới của họ ra đi chậm hơn. Chúng phải mang theo chiếc vỏ gối bởi thói quen chung thuỷ.
 
Trên tường những tấm ảnh thuở đôi mươi của những đàn ông, đàn bà dày vò. Những tấm ảnh ra đi hay ở lại. Chúng suy nghĩ và tóc trên đầu bạc trắng. Chúng đã già hơn những người chủ của mình.
 
Những cuốn sách ra đi cuối cùng. Chúng ghé qua giường lũ trẻ và cúi hôn những vầng trán tơ non. Một cuốn sách nhiều tuổi nhất thổi vào tai lũ trẻ một hơi thở: “Một năm học nào đó chúng ta sẽ trở về.” Rồi những cuốn sách ra đi thứ tự và lặng lẽ. Chúng đi trong ánh sáng của chính mình.
 
Tất cả hồn hoa, thư tình, bồ câu và những cuốn sách gặp nhau trên con đường cắt qua cánh đồng ngoại ô. Cuốn sách già nhất vuốt nước mưa trên mặt và nói: “Chúng ta phải ra đi, nhưng hãy nhớ đường về.”
 
Lúc đó trong ngôi nhà nước chiếm ngự mọi lối đi. Những thỏi vàng ôm nhau chờ chết. Chúng không thể ra đi vì mọi lối đi của chúng đều bị khoá chặt. Thân xác chúng nặng nề không thể nhấc nổi chân.
 
[còn tiếp]
 
 
------------
Đã đăng:
 
... Và đêm nay nước đến mạnh hơn cả tiếng nổ. Chúng ta bừng tỉnh. Trên bàn tiệc còn phơi đầy xương cá. Cỗ xe nước đang lăn về phía chúng ta. / Đêm nay, ngày của cái nhìn chúng ta đã đến.Chúng ta thấy một bình minh máu rực rỡ đang giấu vùi trong da thịt tối tăm. / Đêm nay, nước đã đến. Bằng sự im lặng khổng lồ, nước nhấn chìm mọi vật không có cánh... | ... Nước đã ngập những lối đi trong công viên. Ngựa, hổ, báo, tê giác kêu hoảng loạn. Những linh hồn cây tụ về thành rừng bên kia sông và ra sức vẫy gọi. / Lúc đó tôi nghe vang lên lời con cá tiên tri “Và ngày của chúng ta đã đến”. / Và bây giờ ngày của nước đã đến. Chúng ta tìm khắp cửa hiệu, thị xã vẫn không kiếm nổi một chiếc thuyền...
 
... Và đêm nay, trong những chiếc thuyền phờ phạc đang tránh gió mưa, nép sát bờ đất, tôi đi tìm chiếc thuyền xưa. Và tôi lại cất lên những câu hỏi tôi đã hỏi thủa ấu thơ: / Sao đôi bờ đất không theo nước chảy đi? / Sao những cái cây cứ quẫy lên trong gió để giã từ chùm rễ của mình? ... | ... Và tôi lại mở cuốn sách trong ánh sáng này. Tôi đọc to lên để chống lại nỗi sợ hãi. Đọc to nữa to hơn nữa. Nhưng giọng tôi lúc này chỉ còn là tiếng nức nở...
 
... Đêm nay tất cả vàng ở cửa hiệu tầng dưới đã được chuyển đi. Hai cánh cửa gỗ mở toang ngơ ngác. Có một vài kẻ lang thang trong mưa qua đi, dừng lại và nhìn mãi vào bên trong. Chỉ sớm mai tầng dưới ngôi nhà sẽ biến mất... | ... Sao chúng ta lại không mơ được đi một mình trên những mái nhà giống như người mắc bệnh mộng du. Ta sẽ nhìn rõ hơn những con đường trên đất. Và ta được gần hơn với vô tận trời xanh...
 
... Mưa vẫn xối như máu không sao cầm được. Nước đã dâng lên ngập đôi giày của cô. Cô vẫn đứng lặng im như không có ai đứng đó. Hơi nước từ người cô bốc lên ngùn ngụt. Cô là một đám cháy trong mưa. Cô đứng đó, cây khô đứng đó. Một sự sống lặng câm dưới những đám mây mang theo cái chết, bên cạnh một cái chết thét gào đòi được phục sinh... | ... Đêm nay mưa ánh đèn vàng dần tắt / Tất cả sẽ chìm đi như câu chuyện hoang đường / Và trên đỉnh bóng ngôi nhà đã mất / Một đôi mắt mèo bất động nhìn tôi...
 
 
----------------
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021