| 
 
 
 | 
| 
	    “Rất hiển nhiên” và 12 bài thơ khác
	 | 
|   | 
Lời toà soạn:
 Phạm Phú Hải sinh 1950 tại Điện Ngọc, Điện Bàn, Quảng Nam. Ông làm thơ từ năm 14 tuổi. Ông bị bệnh tâm thần phân liệt vào năm 1972. Từ đó, ông sống tại Đà Nẵng với mẹ già và các cơn bệnh. Ông là tác giả của hơn 1000 bài thơ [khoảng 16 ngàn câu], gồm nhiều thể thơ, kể cả thơ tự do. Cách đây đã lâu, bằng hữu sưu tập được bản thảo tập thơ Gánh nước tưới sông của ông, nhưng đến nay vẫn chưa xuất bản được. Nhà thơ / nhà thư pháp Hồ Công Khanh (hiện sống tại Đà Nẵng) vừa báo tin rằng nhà thơ Phạm Phú Hải phải nhập viện hôm 19.4.2009 do tai biến trầm trọng, và hiện đang được điều trị tại Khoa nội, Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng, ở lầu 3, phòng 311, trong tình trạng khá nguy kịch. Cũng được biết, trong thời điểm này, Nxb Giấy Vụn đang gấp rút xin bản quyền, tuyển lựa tác phẩm và huy động kinh phí để xuất bản tuyển thơ Phạm Phú Hải trong thời gian sắp tới. Tiền Vệ xin giới thiệu đến độc giả một chùm thơ 13 bài của Phạm Phú Hải để chúng ta cùng đọc và cầu nguyện cho sức khoẻ của nhà thơ bất hạnh. ------------------ Chùm thơ này được trích từ tập bản thảo Thâm lâm ngâm (1994) theo sự đồng ý của gia đình và người đại diện của tác giả là nhà thơ / nhà thư pháp Hồ Công Khanh.    
PHẠM PHÚ HẢI
 (Ảnh: Lý Đợi, 1.3.2007) 
Rất hiển nhiên
 Có một điều tôi biết rất hiển nhiên: những chữ mà anh đang đọc là những chữ này: “Có một điều tôi biết rất hiển nhiên: những chữ mà anh đang đọc là những chữ này”. Tự nhiên Cỏ Đá Cá đỏ Cả đó Gửi một con cá chết sáng nay 
Tặng Trương Vương Thạch
 Tôi đang viết bài thơ trăm câu để tặng con cá chết Câu này là câu thứ hai Bài thơ không ngắn không dài Lòng tôi không dài không ngắn Cá nhập dòng một ngày có nắng hay không có nắng Tôi viết lung tung để tôi nói bập bùng Bằng những ngọn âm thanh những ngành âm thánh Vậy nếu nghe tôi phải nghe bằng tai sóng đánh Phải nghe bằng tai sấm tát bằng tai sét bằm bão chẻ Im im im im im im im đi nghe lẹ Nhìn xuống gót chân đi Nhìn lên giữa trán đi Và nhìn quanh sau ót Khóc Khóc như tôi đi Hỏi Hỏi như tôi đi Nếu có hiểu được gì Nếu không hiểu được gì Cũng đừng nhìn vào tôi nữa Tôi đã viết được hăm ba câu rồi đó cá Tôi viết đủ trăm câu như đã hứa                                Chắc cá nghe rõ ràng rồi, đọc riêng cho cá nghe thôi Cồi máu trăng không màu hổ phách khổ đau không kín tâm hồn tôi cười nhẹ nhẹ bạn ơi kẻo làm trăng rách tôi yêu trinh bạch còn gì trinh bạch tôi yêu mặt đá phủ rêu lòng đá không rêu                      rêu phủ trên cồi máu một hôm tôi về đậu                      rồi tôi vỗ máu bay đi tôi mang theo chút rêu đi                      tôi hỏi                      tôi hỏi tôi hỏi gì tôi làm thầy tì khưu                      ôm bình bát đi lùi                      một ngày sáu bận này con chim đem sân hận                                 là tôi vỗ cánh bay đừng quay trở lại cho cái bóng vàng là ông tì khưu đi mãi đến nơi không hãi sợ con đường trăng không màu hổ phách khổ đau không kín tâm hồn tôi cười nhẹ nhẹ bạn ơi kẻo làm trăng rách này ông tì khưu đã bay lên cao rồi, bạn ôi áo vàng ông hôm này vàng khuyết ông sắp lặn rồi tôi ơi vàng khuyết trăng ơi Đã đến Tôi ngồi nuốt bóng tối Tôi ngồi nuốt hết bóng tôi Khuya nay có những âm thanh bị thương Lê vào thân tôi trú ẩn Tôi ngồi nuốt bóng tối Tôi ngồi nuốt hết bóng tối Khi chẳng còn gì Tôi nuốt luôn tôi Tôi nâng hết tất cả Trên hai bàn tay tôi                      gởi về cho thanh âm A bất tận Có những tiếng kêu tiếng hú            khổ đau            Một mai kia sẽ nở thành những đoá âm thanh trắng Môi cười hồn nhiên Không hỏi không hỏi Họng lưỡi trả về Lưu ly lưu ly Lưu ly lưu ly Khuya Khi những cánh tay đêm xô cột kéo ngày đổ xuống Là bình minh hoảng hốt nấp phương xa Và hoàng hôn lộng lẫy bước vào nhà Treo vội vã những áo màu rực rỡ Đó là lúc ta thấy mình quái gở Miệng, miệng rơi môi và mắt, mắt rơi tròng Thịt da ngoài rơi sạch hết tuỷ xương Chỉ còn lại một khối gì mềm nhũn Đó là lúc tâm thần ta bủn rủn Nghe mơ hồ đâu đó trong mênh mông Nghe mơ hồ đâu đó trong xa xăm Hơi thở cuối hài nhi nào yểu tử Hình như vẳng tiếng ai, à, cô lữ Cuối đường xa đường hoài niệm bước du du Phải không ta ơi, trong bão sóng mịt mù Vẫn ôm chặt một tiếng gù đôi chim khuya ân ái Ôi ta sống hôm nay là ghì cho sống lại Một tiếng kêu, một tiếng hú, một tiếng gì đăm đăm Mà chân trời đã ngậm chặt vô âm Phút hấp hối của chân trời là phút bình minh nhả lửa Có ai nghe tiếng của đêm khuya giãy giụa À mà không, tiếng sảng khoái của đêm khuya Mà cũng không, chỉ là một tiếng kêu Con chim nhỏ, giữa muôn lớp chiêm bao chất ngất La la lá Tôi ôm một cái nền nhà bước ngơ ngơ giữa phố Gặp người quen dừng sừng sộ đôi ba câu Gặp người không quen thong thả nghiêng đầu Rồi chầm chậm bước về nơi không phải phố Ăn buổi sáng một vài cổ lỗ Uống buổi trưa phóng bố ít nhiều chi Rừng biển xanh lá sóng cứ rù rù Bò núi cỏ cứ u y ngây dại Cánh xếp lại chim cứ mặc tình qua lại Chân chưa cong tôi cứ mãi đi tôi Xa xa kia biển đã rút sóng lên rồi Núi đã treo cây và rừng đã bó nhiều rơm rạ Tôi đã đứng lại và phơi tròn lông lá Hú tưng bừng hoan hỉ lắm em ơi Hú như một ngày kia cổ hụt hơi Con ngốc nghếch nghễnh dài hai tai điếc Một dòng sông nối theo một dòng xanh biếc Chảy la la nghí ngởn rất là vui Một con đàng phùng rộng miệng ra cười Cỏ óng ánh trũng giỡn hoài dưới nắng Một đôi khi cũng giả đò im lặng Mắt nhâm nhâm như thể như thể là Chú bé con chống tứ chi bắt chước hùm bò Ôi, em nhé, chớ bắt tôi trả lời sở dĩ Chim Ở đâu trên không trung rơi lọt vào lòng tay ta bộ xương chim Khi con mắt nhỏ thả ra một chùm bóng tối Khi con mắt nhỏ nhả ra một quãng rừng em hỡi! Em chim non ơi rừng đã phụ em chim non rồi sao? Em đã băng qua rồi mấy nghìn ngọn núi cao? Em đã vượt hết ít nhiều bao trùng khơi biển cả? Em có thấy giữa muôn muôn sắc lạ Sóng giữa trùng khơi lá lá giữa rừng xanh? Nghĩa mênh mông là nghĩa của mong manh Biển và rừng sóng và lá, phải không em Là nghĩa của âm u trong mắt em chừ trên lòng tay ta vời vợi Ôi em a ôi em ơi ôi em a ôi em hỡi Sáng hôm nay ta đã nhìn thấu tới Tia hoàng hôn một ngày nọ trong rừng Tia nắng vàng vàng rộng hết không trung Vàng em nữa vàng của em bây giờ nữa Thôi em chim non nằm cho ngoan mà ngủ Ta sẽ tìm cho em một hòm mộ bình minh Hồi dương tà dương Khi tất cả những lá khô rùng rùng nhỏm dậy Bay lên cây và đậu lại trên cành Khi những nhành mục rụng đã lâu năm Vươn thân thẳng với trùng trùng nhựa mạch Khi những bộ xương chim đã vùi sâu trong đất Cùng đứng lên rồi cùng kết nối nhạc âm xưa Khi vô cùng lượng lượng giọt mưa Tung từ đất ngút trùng trời kết vàn vàn mây trắng Đó là lúc ta hoá thân từ nắng Lướt nhẹ nhàng xuống tận cửa rừng xưa Bước nhẹ nhàng vào tận giữa rừng xưa Tìm Bạn Cũ kiếp kiếp nào xa cách Ta nghe rõ đất trời đang chuyển mạch Ta nghe rõ cả những làn tinh dịch Quyện vòng theo những vòng khói trầm hương Giữa bừng bừng thanh khí tiên thiên Ta kiên nhẫn đợi chờ nghe tiếng hú Hỡi rừng hỡi chỉ cho ta Bạn Cũ Chốn năm xưa đêm trăng ấy rừng ơi Kể từ khi xương trắng một đôi nơi Tựu bóng nắng hôm nay ta trở lại Hỡi lá rừng hỡi ngàn ngàn tiếng nói Hãy chỉ giùm ta chừ Bạn Cũ ở đâu Đâu đâu đâu đâu đâu đâu đâu đâu đâu Ta nghe chưa tỏ hỡi ngàn ngàn lưỡi lá Nắng đã quá trưa rồi, Ta sắp tà đi Rừng ạ Nhắn lại cho ta, với Bạn Cũ, à mà thôi Rừng đã hồi dương, ngàn hài nhi lá nghít tươi Lông lá cũ, Bạn ơi, sao không gởi về cho nhật nguyệt Xin xanh giọt máu Bìa rừng lão câm Đêm đêm ngồi đợi trăng rằm mở môi Giữa rừng tôi Đêm đêm ngồi đợi tiếng cười dã nhân Trăng rừng lão mọc tri âm Tiếng run đầu lưỡi hồ cầm bứt dây Tôi ngồi đây chờ lá cây Rụng khuya khoắt xuống lòng này đớn đau Nghìn năm sau Tiếng cười bựt rụng hết màu trăng khuya Cười với chia lìa Lão câm ơi cười với chia lìa đó chăng Tôi hãi một màu trăng Đứng trân trân gục đầu sầu giữa trăng Lão nghe tôi chăng Lão nhìn chi lão nhìn chi giữa vừng trăng rụng vừng Một mai có lịm giữa rừng Xin xanh giọt máu trên vừng trăng xưa. Tôi Tôi đứng nhìn mây bay dưới dòng nước chảy Tôi thấy một người đang nhìn mây bay Bộ hành Thi ca Thi sĩ Thi hài Hoa Hoa ------------ 
Đã đăng:
 
Chùm thơ  (thơ)   Sáu bài thơ của Phạm Phú Hải (1950~) — một nhà thơ bất hạnh và đang bị lãng quên. [Nhà thơ Lý Đợi tuyển lựa và giới thiệu]  |