thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Những suy tưởng rối bù [kỳ XVIII]
(Diễm Châu dịch)

 

 

Kỹ thuật sẽ đạt tới một mức độ hoàn hảo

khiến con người có thể không cần tới chính mình.

 

*

 

Duy những người có đầu óc lành mạnh mới hóa điên.

 

*

 

Những kẻ tận hưởng thành quả của tội ác

chớ có khạc nhổ hột mềm lên đất mầu.

 

*

 

Hãy luyện tập phương pháp làm cho dễ nhớ.

Đôi khi nó sẽ giúp mi nhớ lại rằng mi còn sống.

 

*

 

Theo những góc độ do những nụ cười hợp thành,

người ta có thể ước lượng mức độ của tự do.

 

*

 

Niềm tin đui mù nhìn xéo.

 

*

 

Tôi đặt những câu hỏi mơ hồ, tránh né để chặn đường

những câu đáp mơ hồ, né tránh.

 

*

 

Trong bản khai lý lịch của họ, nhiều người

bỏ qua không nhắc tới sự không-hiện hữu của họ.

 

*

 

Sự dối trá chẳng khác gì sự thật, chỉ trừ

đó không phải là sự thật.

 

*

 

Để biết tới may mắn, có những người

thực sự chỉ thiếu chút may mắn.

 

*

 

Tôi nói những điều quen biết, quá xưa

khiến nhân loại đã từ lâu quên mất.

 

*

 

Những người lùn, phải cúi chào họ thật thấp.

 

*

 

Phải chăng việc sản xuất những tư tưởng

đi tới chỗ ứng phó được với sự gia tăng tự nhiên

về dân số?

 

*

 

Muốn trèo cao hơn, phải gập cánh lại.

 

*

 

Phải chăng con người có thể xoay đổi chiều hướng của sự

dữ ? Phải. Tôi còn nhớ, có một lần y quay mặt đi.

Ấy là điều lúc đó đã cứu tôi.

 

*

 

Muốn đi lên ngọn nguồn, phải lội ngược.

 

*

 

Những giá trị phổ quát của con người là những thứ

người ta không chuyển lậu từ xứ này qua xứ khác,

là vì chúng không mang lại bạc tiền chi hết.

 

*

 

Luật vật lý : nước càng lên cao,

cuộc sống càng thêm nặng.

 

*

 

Ngay cả những người không có gì là phức tạp

cũng tan rã.

 

*

 

Cấm chọc cười những bạo chúa không còn răng!

 

[còn tiếp nhiều kỳ]

 

Đã đăng:

Những suy tưởng rối bù [kỳ I]

Những suy tưởng rối bù [kỳ II]

Những suy tưởng rối bù [kỳ III]

Những suy tưởng rối bù [kỳ IV]

Những suy tưởng rối bù [kỳ V]

Những suy tưởng rối bù [kỳ VI]

Những suy tưởng rối bù [kỳ VII]

Những suy tưởng rối bù [kỳ VIII]

Những suy tưởng rối bù [kỳ IX]

Những suy tưởng rối bù [kỳ X]

Những suy tưởng rối bù [kỳ XI]

Những suy tưởng rối bù [kỳ XII]

Những suy tưởng rối bù [kỳ XIII]

Những suy tưởng rối bù [kỳ XIV]

Những suy tưởng rối bù [kỳ XV]

Những suy tưởng rối bù [kỳ XVI]

Những suy tưởng rối bù [kỳ XVII]

 

----------------------------

Ghi chú của người dịch:

STANISŁAW JERZY LEC [đọc như Letz] là một nhà thơ Ba-lan, tác giả khoảng hai ngàn câu "cách ngôn". Ông sinh năm 1909 tại Lwów, ở Galicie, trong một gia đình Do-thái. Sau khi học luật và ngữ ngôn học Ba-lan, ông khởi nghiệp nhà báo và nhà thơ ở Vac-xa-va. Bị bắt nhốt trong trại tập trung của Đức quốc xã từ 1941 tới 1943, ông đã vượt thoát và gia nhập hàng ngũ quân kháng chiến.

Từ 1946 tới 1950, ông làm tùy viên báo chí cho Phái bộ chính trị Ba-lan ở Vienne. Và bắt đầu viết những câu “cách ngôn”.

Những câu “cách ngôn” này xuất hiện từ 1954 trên các tạp chí văn nghệ Ba-lan và, vào năm 1957, dưới hình thức ‘xã luận’, hết sức thành công cả ở trong lẫn ngoài nước, đặc biệt là ở Đức. Trong bản Pháp văn, người ta đã có nhận xét về những câu ấy như ".. sự cô đọng có tính cách xói mòn cao độ, chống lại sự man dã đen và đỏ của thời đại, chống lại sự tầm thường quá ồn ào của những kẻ tiếm đoạt quyền bính và ngôn ngữ, chống lại sự hèn nhát và ích kỷ chung của con người..."

Stanisław Jerzy Lec mất năm 1966.

 

Bản dịch dựa theo bản Pháp văn của André và Zofia Kozimor, do nhà xuất bản NOIR SUR BLANC in tại Lausanne vào tháng 10-1991, với nhiều minh họa của Roland Topor và lời đề tựa của Claude Roy.


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021