thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Những suy tưởng rối bù [kỳ II]
(Diễm Châu dịch)

 

Đêm qua tôi đã mơ thấy thực tại.

Nhẹ nhõm biết bao khi tôi tỉnh lại!

 

*

 

Tôi ưa bảng đề "Cấm vào" hơn là "Không lối ra".

 

*

 

Điều kiện đầu tiên của bất tử, là cái chết.

 

*

 

Khi một huyền thoại xung đột với một huyền thoại

khác, thời sinh ra một xung đột đích thực.

 

*

 

Một tư tưởng sâu xa đòi hỏi chiều cao.

 

*

 

Có lẽ Chúa đã chọn lựa khiến tôi trở thành

một kẻ vô thần?

 

*

 

Ngay cả trên ngai vàng, đũng quần cũng mòn.

 

*

 

Ngươi hãy vị tha: hãy tôn trọng sự vị kỷ của người khác!

 

*

 

Cho bò cái uống ca-cao vô ích,

không thể vắt ra sô-cô-la được.

 

*

 

Tôi đẹp, tôi tốt, tôi mạnh, tôi thông minh.

Và chính tôi đã khám phá ra tất cả những điều đó!

 

*

 

Không thể diễn tấu "Ca khúc tự do"

với một nhạc cụ cưỡng chế.

 

*

 

Tôi biết tại sao người ta bảo người Do-thái giầu có.

Họ phải đền trả cho hết mọi chuyện.

 

*

 

"Tôi sẽ chỉ hăm dọa nó bằng ngón tay mà thôi",

y nói trong lúc đặt ngón tay lên cò súng.

 

*

 

A, giá thêm nữa, ta lại có thể vắt sữa

lũ dê tế thần!

 

*

 

Cũng có đôi khi con cá nuốt cả lưỡi câu lẫn người đi câu.

 

*

 

Khốn cho những nhà độc tài ngay thật tin rằng

họ không phải là những nhà độc tài!

 

*

 

Khi những bông 'hoa tím' bắt đầu thơm,

đống phân tuyên bố: "Thế là ta lao vào

những cuộc đối chọi rẻ tiền ư?"

 

*

 

"Phản ứng làm sao đây" một người bạn hỏi tôi,

"khi ta khám phá ra tại nhà mình, trên giường mình, người yêu

của vợ mình với một người đàn bà khác?"

 

*

 

Phải nhân lên nhiều số lượng của những tư tưởng

khiến sao cho không có đủ quân canh

để trông chừng chúng.

 

*

 

Thế giới này thật đẹp! Ấy chính điều đó

mới thật buồn.

 

 

[còn tiếp nhiều kỳ]

 

Đã đăng:

Những suy tưởng rối bù [kỳ I]

 

----------------------------

Ghi chú của người dịch:

STANISŁAW JERZY LEC [đọc như Letz] là một nhà thơ Ba-lan, tác giả khoảng hai ngàn câu "cách ngôn". Ông sinh năm 1909 tại Lwów, ở Galicie, trong một gia đình Do-thái. Sau khi học luật và ngữ ngôn học Ba-lan, ông khởi nghiệp nhà báo và nhà thơ ở Vac-xa-va. Bị bắt nhốt trong trại tập trung của Đức quốc xã từ 1941 tới 1943, ông đã vượt thoát và gia nhập hàng ngũ quân kháng chiến.

Từ 1946 tới 1950, ông làm tùy viên báo chí cho Phái bộ chính trị Ba-lan ở Vienne. Và bắt đầu viết những câu “cách ngôn”.

Những câu “cách ngôn” này xuất hiện từ 1954 trên các tạp chí văn nghệ Ba-lan và, vào năm 1957, dưới hình thức ‘xã luận’, hết sức thành công cả ở trong lẫn ngoài nước, đặc biệt là ở Đức. Trong bản Pháp văn, người ta đã có nhận xét về những câu ấy như ".. sự cô đọng có tính cách xói mòn cao độ, chống lại sự man dã đen và đỏ của thời đại, chống lại sự tầm thường quá ồn ào của những kẻ tiếm đoạt quyền bính và ngôn ngữ, chống lại sự hèn nhát và ích kỷ chung của con người..."

Stanisław Jerzy Lec mất năm 1966.

 

Bản dịch dựa theo bản Pháp văn của André và Zofia Kozimor, do nhà xuất bản NOIR SUR BLANC in tại Lausanne vào tháng 10-1991, với nhiều minh họa của Roland Topor và lời đề tựa của Claude Roy.


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021