| 
 
 
 | 
| 
	    Sân khấu không màn
	 | 
|   | Bất ngờ gặp lại em Tôi hoàn toàn bình thản (Đúng ra phải nói là không bình thản thì làm gì bây giờ vì chung quanh đông người ta quá) Nhìn ngắm em Và chợt nhận ra  (Đúng ra phải nói là anh đã cảm thấy ngờ ngợ như thế từ 10 năm về trước rồi, nhưng lúc đó em còn bé quá) Tôi phải lòng em Như phải lòng một căn nhà ở bờ biển (Đúng ra phải nói đó nó là một dinh thự vì nó bự quá) Tôi đã để vuột mất em  Như lỡ một chuyến tàu (Đúng ra phải nói là lỡ một chiếc UH-1 để nó chở thẳng ra ngoài tàu sân bay lận) Giờ đây em sâu thẳm Tuy em chưa cất tiếng ca (Đúng ra phải nói là em vượt lên trên mọi giọng hát, vả lại đã nghe em hát bao giờ đâu) Rồi cảnh tượng cứ tiếp tục lập lại đều đều như thế  Cứ hai câu là một lần đúng ra Y như nhạc... tối giản Và đây mới là cliché: Cho đến khi “chàng” ngã quỵ Mắt trợn trừng Mồm ứa máu (Mà mất nàng thì vẫn là mất nàng  Mất “mát” như những bọt nước trong cơn mưa) Điệu vũ chợt khép lại. Hạ màn. (Phải nói là chuyển cảnh, chứ có màn đâu mà hạ) --------------- Bấm vào đây để đọc những bài viết của Chu Hà đã đăng trên Tiền Vệ
 |