| 
      
      
| 
	 
	    Đêm và những khúc rời của Đỗ…
	 
       | 
    
       
       | 
    
      
 
thơ đã
 
biến mất
 
trong một cái lỗ, nơi 
 
linh hồn đang
 
chui vào trong đó 
 
và để lại một con rắn
 
trong vườn địa đàng
 
cùng với nàng 
 
mịn màng
 
mềm
 
lắc lư 
 
như 
 
sấm sét...
 
Một bài thơ chỉ đặt tên là: bài thơ... nên nó buồn 
và trống rỗng 
nó có tông màu  
của mây và gió 
mát mẻ và chim 
bay và tìm xuống  
nó làm 
đôi mắt của bạn  
như hai hạt bụi  
lọt vào mê sảng 
đôi khi 
tất cả mọi thứ 
của bài thơ 
dường như 
làm chúng ta không nhớ... 
và tình cờ  
bạn nhặt được bài thơ: 
đó là Noel lạnh giá
 
chúng ta lấy hộp diêm
 
từ cô bé bán diêm
 
và tập thơ
 
tá hỏa...
 
ở bìa sau
 
ảnh chân dung + tiểu sử nhà thơ 
 
đang cháy quăn & méo mó
 
ôi cái thời ai cũng muốn có 
 
hơn không
 
chúng ta nhìn nụ cười của chữ
 
nó như các con bọ chét
 
thi nhau nhảy ra khỏi
 
gương mặt méo mó
 
như không mà muốn có
 
của nhà thơ...
 
Nhà thơ gọi tên nhà biên tập
 
khi bắt đầu bài thơ...
 
và sau đó gọi hai đầu gối 
quỳ trong bóng tối 
chào một ông vừa mới  
đi qua 
chúng ta vẫn gọi nhau hàng ngày như gọi chuyến taxi 
chở những món hàng 
cồng kềnh quá hạn 
ví như một người bạn... 
khi bạn đẩy anh ta lên 
và nói lời tạm biệt 
trước khi anh ta có thể nhắm mắt lại 
và không bao giờ chúng ta còn thấy 
một con người 
thậm chí cũng không phải là một con sâu 
sau đó chúng ta đặt bài thơ xuống 
với một cái xẻng 
lấp lại và im lặng 
cay đắng và an lành... 
Tử huyệt của nhà thơ... phải là mặt trăng khổng lồ 
to gần bằng trái đất 
treo lên nơi không có một chiếc móc 
vẫn không rơi 
tử huyệt của nhà thơ 
phải là châu chấu dưới bánh xe 
cây chông tre bên họng pháo 
tử huyệt của nhà thơ 
phải là chiếc cối xay gió  
không phải quay chậm hay bất động 
chờ thời 
+ 
mùa thu, Mẹ mất. 
ngày Mẹ còn 
Mẹ ghét kẻ gió chiều nào che chiều đó 
chờ gió 
vẫy đuôi... 
Đừng gõ cửa phòng tôi... tôi sẽ không mở ra cho bạn 
thế giới chỉ là những “đôi mắt mang hình viên đạn” 
đừng trách tôi khốn nạn 
đừng gõ vào bài thơ của tôi 
nó bị điếc 
không nghe tiếng khóc 
nó đang cùng với con quái vật 
nhe răng và cắn 
bật cả nút chai bia 
cũng đừng chạm vào con gái của tôi 
tôi đã sợ rồi 
tôi đã vứt tất cả những bài thơ trên đời 
vì sự bình an của nó... 
Anh đã bị chặn... máy tính của anh vấp phải một hàng rào 
Mẹ khóc 
anh chỉ có cây bút 
và một hộp màu 
để viết và vẽ về hàng rào 
đang vây 
từ chân đồi 
lên đến đỉnh 
môt bóng ngựa màu nâu 
của anh không di chuyển 
nhưng nó đang nghểnh cổ lên 
tìm kiếm... 
và họ cũng tìm kiếm 
nhưng tìm kiếm những cái khác 
anh 
họ đang tìm kiếm những gì? 
ở phía bên kia 
vẫn là Mẹ 
người sẽ dắt anh leo qua khỏi hàng rào 
như ngày xưa tập đi 
Mẹ xuýt xoa 
khi anh ngã... 
Thơ bị lấy mất trái tim 
 
khi lang thang trong rừng tối...
 
ước mơ của thơ  
là vật lộn với sự nghi ngờ 
không có gì ngạc nhiên 
chúng ta biết những con ngựa trong bóng tối  
vẫn gặm cỏ, như chúng ta 
vẫn đợi chờ  
và thở... 
tinh thần của chúng ta như một con ngựa 
đang lồng lên trong thung lũng mùa đông 
đột nhiên có mùi hoa  
cỏ 
và nhận ra tuyết đang tan chảy  
tầm nhìn chúng ta phóng ra tít trên đỉnh núi 
để biết mùa xuân hoa cỏ đã bắt đầu... 
Đừng viết... thơ buồn, và muốn ánh sáng của nó 
như sự vắng mặt của mùa hè 
bạn cũng như bóng tối của căn phòng 
đang đóng cửa 
đừng viết 
thơ đang học cách chết  
như nó có thể 
chúng ta sẽ học cách chết  
như chúng ta từng mong như thế 
nếu thơ yêu bạn? hãy cầu xin Chúa 
trong Giáng Sinh buồn 2012 
bạn có biết, để được nghe câu nói: em yêu anh
 
thơ phải bỏ bạn đi thật xa 
để âm thanh vọng về  
thật rõ 
đừng viết. thơ sợ bạn không còn nhớ 
âm thanh bạn vừa mới vội nghe 
như bạn vẫn viết vội lòng yêu nước 
lên chiếc áo thun 
sáng nay mọi người vẫn mặc 
đừng viết. những lời nhẹ nhàng  
có vẻ như giọng nói của bạn đang lan rộng 
trên tường lửa. đôi môi của bạn 
như một lần hôn, như một nhoẻn cười... 
đừng ghét  
và đừng viết 
những điều bạn không biết 
thơ ơi... 
Thơ nghĩ có thể Bên-Thắng-Cuộc... cho rằng khi một cuộc chiến tranh bị mất 
điều mà tất  
cả  
phải nhớ 
là trả thù... 
tù bao nhiêu năm 
không nhớ 
sau đó tất cả những gì chúng ta có thể giữ 
chỉ là một người nông dân được ướp lạnh 
nằm ngủ 
trên cánh đồng bị thu hồi 
trong bãi cỏ xanh mềm mại 
như chiếc giường 
lúc chúng ta được sinh ra 
cùng với nỗi đau của Mẹ 
không ai nghĩ 
màu trắng của đám mây sẽ là những tờ giấy, sau này 
chúng ta sẽ phải viết 
cái gì 
lên đó... 
những câu chuyện về ngày cuối tháng Tư 
trên mảnh ruộng cỏ dại lây lan 
mầm nghi ngờ rắc bay trong gió 
nở ra máu  
và hoa... 
Có một lá thư chuyển phát nhanh 
 
nhưng thơ phải ra nhận từ bưu điện...
 
thưa anh 
có một con muỗi bẹp dí giữa các trang thơ của anh 
một vệt máu 
những bạch cầu còn sót lại dưới ngón tay trỏ của tôi 
khi lật qua những trang sách 
các hồng cầu bị hỏng vì đã thoát 
ra ngoài mạch máu 
động mạch chủ của anh bị hẹp 
các tĩnh mạch giãn rộng 
nên máu có màu nâu... 
có thể tôi sai 
khi đơn giản nghĩ trái tim là một cái bơm 
Thượng Đế vẫn dùng cho cho chúng ta bơm máu 
đến thịt, da, xương, sụn... 
vì thế anh rất ngập ngừng 
khi chạm vào nỗi đau chưa được hướng dẫn 
đúng cách để đau 
ví dụ: 
“ở đây, bạn không được
 
quan tâm đến bọn xâm lược
 
nhà nước đã biết cách buồn
 
nên tất cả nỗi buồn 
 
không phải của nhà nước
 
phải là nước
 
đổ lá môn
 
bạn có thể lợi dụng xả stress bằng cách gieo vần lồn
 
nhưng đừng lợi dụng làm ồn
 
trong một bài thơ 
 
thế là hoàn hảo”
 
tha thứ cho tôi 
tôi đã cố gắng gửi lá thư này cho anh 
tôi đã vẫy  
tay mong manh 
anh có thấy những gì chúng tôi có thể làm 
và họ đã cho người-buôn-gió ngủ trên ghế bố 
với những con muỗi giữa hai trang thơ của anh 
chẳng bao lâu  
chúng tôi sẽ biến mất 
vào các buổi trưa... 
anh nhớ không? sự mờ xuống của ánh sáng  
như sự cố tràn đập Sông Tranh 
làm chúng ta mắc nạn 
sau cửa sổ lắp kính màu nâu  
như hổ phách 
nó là tinh thần của tôi  
đang chờ đợi anh có thể xuất hiện 
hãy suy nghĩ  
về những chuyến du lịch 
đến những phế tích 
Hội An hay Mỹ Sơn  
khi tôi vẫn nằm trên ghế bố 
sau một đêm lãng phí 
và bí 
không biết làm gì 
ngoài viết lá thư này gửi đến cho anh... 
Lúc nửa đêm trong thị trấn nhỏ của thơ... khi cái chết và khăn tang cứ quấn vào thơ  
một vành trắng như sóng xô 
vào bờ  
im lặng 
thơ không thể ngủ yên trên sườn đồi ấm nóng 
của mình 
thơ thao thức 
và hít thở  
chờ vua của thơ 
đến giờ 
sắp đi qua cửa 
thơ nghĩ rằng ông vua  
phải làm một cái gì khi thế giới đang bị bệnh 
thơ nhìn ánh mắt người nông dân mở to  
khi rời bỏ quê hương  
trong tay nải chỉ còn cay đắng, điên rồ và đau đớn 
nó phá vỡ trái tim của thơ 
khi thơ biết rằng những người đang đi bộ 
phía sau màu tang trắng 
họ ghét 
cả nụ cười 
cả nước mắt 
vô ích của thơ... 
Bất kỳ ai khi đọc một bài thơ... khi hay, thơ chìm vào nghi ngờ 
và khi dở, thơ chìm vào tranh cãi 
nhưng thơ 
không bao giờ đổ máu 
khi gặp ai 
thơ buồn ngủ 
và quyến rũ 
cả kẻ thù... 
Thơ đã sống một cuộc sống... như thơ là vợ của thơ 
gói ghém tất cả những gì mình có 
nhưng bây giờ thơ là một ông chồng 
thơ chỉ cần một va-li mỏng 
không có nơi nào trên trái đất 
mà thơ chưa đi 
người ta phải giải nén thơ 
như kho xăng Thị Nghè ngày xưa bùng lên đám lửa 
đừng tưởng cồng kềnh 
là thơ sợ 
thơ không nỡ 
làm bạn mất vui 
hy vọng bạn biết 
không phải cân nặng 
mà im lặng  
chính là sức nặng 
của thơ... 
Bạn cứ nghĩ về thơ 
 
như một sự trống rỗng & vô ích...
 
như màu trắng của đám mây 
ta nhìn và không thấy gì ở đấy 
sự trống rỗng 
chỉ có thể hứa hẹn điều duy nhất 
như trái đất bị lãng quên khi thiếu những đám mây 
cuốn truyện tranh làm khu vườn bị lãng quên khi thiếu 
những đám cỏ nhạt màu 
thiếu cả mùa đông 
& gió... 
ta thử đặt bài thơ nằm xuống cỏ 
ngay lập tức cảm thấy 
một sự cân bằng giữa thức và mơ 
một lần nữa ta lại không biết gì. Bóng tối 
của lang thang  
bóng tối của ngọt ngào 
bóng tối cũng đến lúc  
nhơ nhớ và quên 
đôi khi 
tất cả mọi thứ 
của bài thơ 
là dường như 
để 
chúng ta không còn nhớ 
như em 
vừa mới tối qua... 
Cửa sổ của bài thơ bị vỡ... thơ giống như con ốc sên  
đang bò trên kính 
hai tai thơ râm ran 
các bong bóng 
chảy ra từ mũi của thơ 
nghe như tiếng thở dài 
không có gì chạm vào tay thơ 
nghe tan ra như bàn tay 
không còn nữa 
bài thơ vỡ 
làm đôi 
sau vài loạt pháo kích đầu tiên 
ngày xưa trung đoàn của anh trai thơ đã chết quá nửa... 
một nửa bài thơ đã chết 
vì sự cống hiến 
một nửa bỏ trốn 
trên những bóng bóng ở hai lỗ mũi sụt sùi may mắn 
của một thân phận nô lệ 
dã man không, thơ? 
Màu trắng trên giấy trắng
 
bí ẩn trên bí ẩn...
 
những ẩn ngữ 
bỏ mặc ý nghĩ của thơ 
như chiếc khăn giấy chùi mép xong không còn sử dụng 
thơ khóc 
chỉ là bài thơ thôi 
sao người cứ đắng cay như vậy? 
thông điệp không bao giờ còn gởi đi 
thơ chém bao nhiêu nhát dao vào gió 
ngôi đền mất hết bức tượng 
con người đánh mất quê hương 
ngôn ngữ đánh mất thời thơ ấu 
thơ đánh mất 
sự ăn mày trong ký ức 
cũng bình thường... 
thơ không còn gì hết 
và cuối đời mỏi mệt 
sẽ sám hối thật sang 
viết vài ba chục trang 
là nghĩ mình có thể bắt quàng 
làm họ 
chơi kiểu đó 
đúng là ai méo mó 
có hơn thơ? 
đi tìm lại những gì
 
của cái tôi đã mất?
 
khi thơ chỉ muốn lượm hai cục gạch 
bất động và vĩnh hằng 
bằng một sự có mặt già nua 
cả những gì thơ biết là thiêng liêng 
như bàn thờ tổ tiên 
những linh hồn phụt tắt 
thơ xử lý tất 
cả 
trừ mình 
ra 
và 
một con lật đật 
đứng  
không bao giờ chịu ngã 
vì thơ 
tham 
quá... 
---------------- 
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Lê Vĩnh Tài đã đăng trên Tiền Vệ
 
 |