thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Về sự thanh nhã

 

Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm

 

 

 

VỀ SỰ THANH NHÃ

 

Đôi khi, tôi thấy mình đang ngồi hay đứng với đôi vai còng xuống. Bất cứ khi nào điều đó xảy ra, tôi chắc rằng phải có một cái gì không ổn. Ngay khoảnh khắc ấy, thậm chí trước khi cố gắng tìm cho ra lý do tại sao tôi cảm thấy không thoải mái, tôi thử thay đổi tư thái của tôi, để làm cho nó thanh nhã hơn. Khi tôi kéo người tôi thẳng thóm trở lại, tôi nhận ra rằng cử chỉ đơn giản này giúp tôi cảm thấy tự tin hơn trong công việc tôi đang làm.

Vẻ thanh nhã thường bị nhầm lẫn với dáng điệu bên ngoài và thời trang. Đó là một sự sai lầm nghiêm trọng. Con người cần thanh nhã trong mọi hành động và tư thái của mình, bởi vì chữ thanh nhã đồng nghĩa với thẩm mỹ, vẻ duyên dáng, sự quân bình và hài hoà.

Trước khi tiến hành những bước quan trọng nhất trong cuộc sống, chúng ta phải điềm tĩnh và thanh nhã. Tất nhiên chúng ta không để bị ám ảnh, lo lắng mọi lúc về việc chúng ta nên cử động đôi tay thế nào, ngồi thế nào, cười thế nào, nhìn chung quanh thế nào; nhưng cần biết rằng cơ thể chúng ta cũng nói một thứ ngôn ngữ của nó, và người khác — ngay cả khi chỉ vô tình — cũng hiểu được chúng ta đang nói điều gì đàng sau những ngôn từ của chúng ta.

Sự điềm tĩnh đến từ trái tim. Mặc dù thường bị day dứt bởi những ý nghĩ bất an, trái tim biết rằng, nhờ tư thái đúng đắn của cơ thể, nó có thể lấy lại sự quân bình của nó. Sự thanh nhã của cơ thể mà tôi đang nói đến thì xuất phát từ bên trong cơ thể chứ không từ bề mặt hời hợt bên ngoài; với sự thanh nhã đó, chúng ta vinh danh cái cung cách chúng ta đặt hai bàn chân trên mặt đất. Đó là lý do tại sao, bất cứ khi nào bạn cảm thấy không thoải mái trong tư thái đúng đắn, bạn đừng nên nghĩ rằng nó sai hoặc giả tạo. Thật vậy, sự thanh nhã không phải dễ dàng đạt được. Những bước chân thanh nhã làm cho con đường cảm thấy vinh dự bởi phẩm cách của kẻ hành hương.

Và cũng xin đừng lầm lẫn sự thanh nhã với vẻ ngạo mạn hoặc rởm đời. Thanh nhã là tư thái đúng đắn để làm cho mọi cử chỉ của chúng ta trở nên hoàn hảo, để làm cho những bước chân chúng ta trở nên vững chãi, và để bày tỏ sự tôn trọng thích đáng đến những người đồng hành nam nữ của chúng ta.

Con người đạt đến sự thanh nhã khi đã loại bỏ tất cả những điều giả tạo và phát hiện ra sự đơn giản và cô đọng. Tư thái càng đơn giản và điềm đạm bao nhiêu thì càng đẹp bấy nhiêu.

Tuyết đẹp vì nó chỉ có một màu; biển đẹp vì dường như nó có một bề mặt phẳng lặng. Nhưng cả biển và tuyết đều sâu lắng, và chúng biết được phẩm giá của chúng.

Hãy bước đi hân hoan với bàn chân vững chãi, không sợ vấp ngã. Mỗi bước chân của bạn đều được hoà nhịp bởi những người đồng hành, những người sẽ giúp bạn khi cần. Nhưng đừng quên rằng đối phương của bạn cũng đang nhìn bạn nữa, và anh ta biết được sự khác biệt giữa một bàn tay vững chãi và một bàn tay run rẩy. Do đó, nếu bạn cảm thấy căng thẳng, hãy hít thở sâu và tin tưởng rằng bạn cảm thấy bình tĩnh, và nhờ một trong những phép lạ không thể giải thích được ấy, tâm hồn bạn sẽ tràn trề sự thanh thản.

Khi bạn quyết định một việc gì, và chuyển nó thành hành động, hãy cố gắng xem lại trong óc từng giai đoạn đưa bạn đến bước đi đó, nhưng đừng suy nghĩ với sự căng thẳng, bởi vì bạn không thể nắm được tất cả những nguyên tắc trong đầu của bạn. Với tinh thần thoải mái, trong khi bạn kiểm lại từng bước, bạn sẽ thấy rõ những giây phút nào là khó khăn nhất, và làm thế nào để khắc phục chúng. Điều này sẽ được phản ảnh qua cơ thể bạn, vì vậy hãy lưu ý!

Cũng tương tự như thuật bắn cung, nhiều nhà bắn cung than phiền rằng, mặc dù thực tập nhiều năm, họ vẫn cảm thấy trái tim của họ hồi hộp, đôi tay của họ run rẩy, mục tiêu của họ dao động. Thuật bắn cung làm cho những sơ suất của chúng ta trở nên hiển nhiên hơn.

Vào những ngày bạn cảm thấy mất đi niềm yêu đời, mục tiêu của bạn sẽ trở nên nhá nhem, nhập nhằng. Bạn sẽ nhận thấy rằng bạn không đủ sức để kéo cái cung, bạn không thể làm cho cái cung cong đúng mức. Và rồi, vào buổi sáng đó, khi bạn thấy rằng bạn không nhắm trúng mục tiêu của bạn, hãy cố gắng khám phá cái nguyên nhân của sự thiếu chính xác ấy. Điều này sẽ buộc bạn đối đầu với cái vấn đề đang gây phiền hà cho bạn, vốn đã ẩn khuất cho đến lúc bấy giờ.

Bạn đã khám phá ra vấn đề ấy là do cơ thể của bạn cảm thấy già nua hơn và ít thanh nhã hơn. Hãy thay đổi tư thái của bạn, hãy để cho tâm trí thanh thản, hãy thư giãn cột sống, hãy đối diện với thế giới với lồng ngực mở. Khi bạn nghĩ đến cơ thể của bạn, bạn cũng đang nghĩ đến tâm hồn của bạn, và điều này hỗ trợ cho điều kia.

 

 

-----------------
Dịch theo bản tiếng Anh của Margaret Jull Costa, “On Elegance”, trong Paulo Coelho, Like the Flowing River: Thoughts and Reflections (Sydney: HarperCollins, 2007), 111-113.
 

 

 

Đã đăng:

Đám tang của tôi  (truyện / tuỳ bút) 
... Chúng ta cũng phải biết ơn cái chết, bởi vì nó làm cho chúng ta suy nghĩ về tầm quan trọng của mỗi quyết định chúng ta đưa ra, hoặc không đưa ra; nó làm cho chúng ta dừng lại trước bất cứ hành vi nào khiến chúng ta bị vướng vào kiểu ‘sống mà như chết’, và, thay vào đó, nó thúc giục chúng ta bất chấp tất cả, đánh cược tất cả cho những điều mà chúng ta luôn luôn mơ ước thực hiện, bởi vì, dù chúng ta có thích hay không, thiên thần của cái chết vẫn đang chờ đợi chúng ta... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Phía bên kia của Tháp Babel  (truyện / tuỳ bút) 
... Khi Nhân Loại càng ngày càng có nhiều tham vọng, Thượng Đế đã tàn phá Tháp Babel, và mọi người bắt đầu nói nhiều ngôn ngữ khác nhau. Tuy nhiên, với sự khoan dung vô hạn của Ngài, Ngài cũng tạo nên những con người có khả năng xây dựng những chiếc cầu ngôn ngữ để giúp cho sự đối thoại và sự truyền bá tư tưởng của nhân loại. Những con người đó, những con người mà mỗi lần chúng ta mở một cuốn sách dịch ra để đọc, chúng ta hiếm khi chịu khó lưu ý đến tên tuổi của họ, chính là các dịch giả... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Xin vinh danh người phụ nữ, người làm cho những kẻ cô đơn bớt đơn độc, người nuôi dưỡng những ai khao khát công lý, người làm cho kẻ áp bức cảm thấy khổ sở như những kẻ bị áp bức. Xin vinh danh người phụ nữ, người luôn mở rộng cửa, với đôi tay luôn làm việc và đôi chân luôn bước tới... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Sách và thư viện (truyện / tuỳ bút)
... Hãy cho những cuốn sách của chúng ta tự do du hành, để rồi chúng được những bàn tay khác chạm vào, và được những đôi mắt khác thưởng thức. Trong lúc tôi viết điều này, tôi thoáng nhớ lại một bài thơ của Jorge Luis Borges nói về những cuốn sách không bao giờ được giở ra một lần nữa... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm & Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Phương cách của cây cung (truyện / tuỳ bút)
... Là một người chiến binh của ánh sáng, một khi đã thực hiện nhiệm vụ và chuyển hoá ý định của mình thành động tác, thì anh ta không còn sợ gì nữa: anh ta đã làm những gì nên làm. Anh ta không để mình bị tê liệt vì sợ hãi. Thậm chí nếu mũi tên không chạm vào mục tiêu, anh ta sẽ có một cơ hội khác, bởi vì anh ta không thoả hiệp với sự hèn nhát... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Manuel lên thiên đàng (truyện / tuỳ bút)
Có một dạo, Manuel được thưởng thức sự tự do của tuổi hưu trí, không phải thức dậy vào một giờ nhất định, và có thể dùng thời gian để làm bất cứ điều gì ông muốn. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc ông lại rơi vào cơn trầm cảm. Ông cảm thấy vô dụng, bị loại ra khỏi cái xã hội mà ông đã góp phần xây dựng, bị những đứa con đã trưởng thành của ông bỏ rơi, ông không còn khả năng để hiểu ý nghĩa của cuộc sống, không hề băn khoăn để trả lời câu hỏi cũ kỹ: “Tôi đang làm gì đây?”... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Manuel là một người tự do (truyện / tuỳ bút)
... Một đêm kia, một thiên thần hiện đến bên ông trong lúc ông đang ngủ: “Ông đã làm gì trong cuộc đời? Có phải ông đã cố gắng để sống đúng như những gì ông mơ ước?” Một ngày dài khác bắt đầu. Những tờ báo. Những tin tức trên đài truyền hình. Khu vườn. Bữa ăn trưa. Một giấc ngủ trưa ngắn. Ông có thể làm bất cứ những gì ông muốn, ngoại trừ, ngay bây giờ, ông khám phá ra rằng ông không còn muốn làm gì nữa... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Thiên thần tiếp tục hỏi: “Liệu ông có khả năng bỏ ra ít nhất mười lăm phút mỗi ngày để ngắm nhìn thế giới và bản thân, mà không làm gì cả?” Manuel nói ông cũng muốn như thế, nhưng ông không có thời giờ. “Ông đang nói dối với tôi”, thiên thần nói. “Mọi người đều có thời giờ để làm điều đó. Chỉ vì họ thiếu sự quyết tâm. Làm việc là một điều may mắn khi nó giúp cho chúng ta suy nghĩ về việc chúng ta đang làm; nhưng nó trở thành một tai hoạ khi khi tác dụng của nó chỉ là để ngăn chặn chúng ta suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống.” ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Tôi tiếp tục đào nhổ những cây tôi không thích rồi xếp chúng vào một đống để đốt. Có lẽ tôi đã mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện đáng lẽ không cần phải suy nghĩ, mà cần phải ra tay để làm. Thế nhưng, mỗi động tác được thực hiện bởi một con người thì đều thiêng liêng và mang đầy những hệ quả, và điều đó khiến tôi càng suy nghĩ nhiều hơn về việc tôi đang làm... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Thành Cát Tư Hãn và con chim ưng (truyện / tuỳ bút)
... Lần này, ông rút kiếm ra khỏi vỏ, nhặt chiếc cốc và lại hứng nước, một mắt canh chừng dòng nước chảy, còn mắt kia để ý đến con chim ưng. Ngay lúc ông có đủ nước trong cốc và sắp uống, thì con chim ưng lại bay lên và lao về phía ông. Thành Cát Tư Hãn, với một nhát kiếm, đâm thủng qua lồng ngực con chim... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Câu chuyện của cây bút chì (truyện / tuỳ bút)
Một cậu bé xem bà ngoại viết một lá thư. Được một chốc thì cậu hỏi: “Có phải bà đang viết một câu chuyện về những gì chúng ta đã làm? Có phải câu chuyện này nói về cháu không?” Bà ngoại của cậu bé ngừng tay và nói với đứa cháu: “Thực sự là bà đang viết về cháu đó, nhưng cây bút chì bà đang dùng để viết còn quan trọng hơn những chữ bà viết, cháu à. Bà hy vọng rằng khi cháu lớn lên, cháu sẽ giống như cây bút chì này.” ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Thường thường bạn có thể nhìn thấy một ngọn núi ở đàng xa — đẹp đẽ, lôi cuốn và nhiều thử thách. Tuy nhiên, khi bạn cố gắng để đi đến đó, điều gì sẽ xảy ra? Chung quanh nó sẽ có rất nhiều lối đi; những rừng cây sẽ chắn lối giữa bạn và mục tiêu của bạn; và những gì bạn thấy rõ ràng trên bản đồ sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều trong thực tế. Vì vậy, bạn phải thử hết những lối đi và những đường mòn, cho đến một ngày nào đó, bạn tìm thấy đỉnh núi mà bạn muốn trèo lên... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Từ đây trở đi — và suốt hàng trăm năm sau nữa — Vũ Trụ sẽ hỗ trợ những chiến binh ánh sáng và ngăn chặn những kẻ mang định kiến. Năng lực của Quả Đất cần được làm mới lại. Những ý tưởng mới cần không gian. Thân thể và tâm hồn cần những thử thách mới... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021