thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
NHÂN CHỨNG CỦA MỘT CÁI CHẾT [5 & 6]
 
Đã đăng: [1 & 2] | [3 & 4]
 

Khúc năm

 
Thị xã đã mở một con đường mới. Họ ủi đi một phía nhà dọc con đường xưa. Giờ chỉ còn lại ngôi nhà cuối cùng. Đó là ngôi nhà cổ hai tầng. Tầng dưới ngôi nhà là hiệu vàng. Đèn luôn sáng choang và tủ kính luôn rực rỡ. Cửa hiệu vàng mở từ sớm tới khuya. Tôi nhìn thấy rất nhiều nhà thơ bước vào. Họ bước vào rất vội và ra đi còn vội hơn.
 
Tầng trên ngôi nhà cửa đóng như đã hàng thế kỷ. Tôi không bao giờ thấy ánh đèn hay tiếng người từ đó vọng ra.
 
Suốt những thế kỷ qua và những năm tháng này, tôi nghe tiếng chân từ tầng dưới đi lên tầng trên. Đến giữa cầu thang tiếng chân luôn dừng lại. Đó là những ngày nóng nhão óc và những ngày lạnh vỡ xương. Đó là những ngày câu hỏi vang lên như một tiếng nổ trái bom. Và sau đó im lặng kéo dài như không còn sự sống. Đêm đêm tầng trên ngôi nhà - một cái đầu mất ngủ - nhìn xuống chúng ta. Và trong giấc ngủ của mình, chúng ta nhìn thấy cái chết như một người bà con đang kê lại đồ đạc và kéo những chiếc rèm che cửa.
 
Đêm nay tất cả vàng ở cửa hiệu tầng dưới đã được chuyển đi. Hai cánh cửa gỗ mở toang ngơ ngác. Có một vài kẻ lang thang trong mưa qua đi, dừng lại và nhìn mãi vào bên trong. Chỉ sớm mai tầng dưới ngôi nhà sẽ biến mất. Chỉ còn lại tầng trên lơ lửng giữa bầu trời thị xã, giống như một cái đầu đang nghĩ, và kéo dài cả thế kỷ sau.
 
 
 

Khúc sáu

 
Những mái nhà thị xã trải mênh mông những quả đồi
Tại sao chúng ta không khát khao ngắm nhìn những mái nhà
Những mái nhà mang màu đất đai một xứ sở khác
Gió thổi trên mái nhà đêm đêm mà chúng ta chẳng hề nghe thấy.
Đấy thật là tội lỗi của chúng ta.
 
Suốt những đêm tháng Mười những hạt bụi vang lên. Những lá khô vang lên. Có bóng người đi qua những mái nhà. Có cả bóng một con ngựa hay lạc đà. Và những con mèo hoá thân lúc gần sáng trên những mái nhà mênh mông, hùng vĩ và cô độc. Tiếng bi thương của chúng xuyên thủng giấc ngủ tôi.
 
Tôi tỉnh giấc và thương tiếc những bồ câu đã chết trên mái nhà vào những chiều rét mướt. Gió thổi tung đám lông vũ ra khỏi hài cốt chúng. Những chiếc lông bay vật vờ vào sân nhà chúng ta. Ôi có phải đó là linh hồn những bồ câu chết trong quên lãng.
 
Giờ mưa đang vang trên những mái nhà. Nước đang chảy chan hoà trên những viên ngói. Trong ánh chớp những mái nhà dựng lên chất ngất, trải ra bất tận và kỳ vĩ và bí ẩn đến rùng mình. Linh hồn những bồ câu trong mưa gió bay lên. Những linh hồn bồ câu gù nhau như tiếng rên rỉ vì chảy máu. Chúng quấn quýt nhau. Chúng hôn mớm nhau. Rồi chúng nằm xoãi cánh bên nhau lặng lẽ khóc. Và những con mèo đã già đôi khi quên mất cả đường từ mái nhà xuống sân đang đứng nhìn linh hồn những bồ câu và người chúng ướt sũng nước mưa. Và lúc này tôi nghĩ về những nấm mộ hoan hỉ, những nấm mộ tươi sáng mọc trên đời sống chúng ta. Và tại sao chúng ta lại không mơ được đi trên những mái nhà kia. Đi cặp đôi, cặp ba, đi từng đoàn như cuộc hành hương kỳ vĩ.
 
Sao chúng ta lại không mơ được đi một mình trên những mái nhà giống như người mắc bệnh mộng du. Ta sẽ nhìn rõ hơn những con đường trên đất. Và ta được gần hơn với vô tận trời xanh.
 
Tại sao chúng ta lại không mơ và không cầu xin điều ấy.
 
Đấy thật là tội lỗi của chúng ta.
 
[còn tiếp]
 
 
------------
Đã đăng:
 
... Và đêm nay nước đến mạnh hơn cả tiếng nổ. Chúng ta bừng tỉnh. Trên bàn tiệc còn phơi đầy xương cá. Cỗ xe nước đang lăn về phía chúng ta. / Đêm nay, ngày của cái nhìn chúng ta đã đến.Chúng ta thấy một bình minh máu rực rỡ đang giấu vùi trong da thịt tối tăm. / Đêm nay, nước đã đến. Bằng sự im lặng khổng lồ, nước nhấn chìm mọi vật không có cánh... | ... Nước đã ngập những lối đi trong công viên. Ngựa, hổ, báo, tê giác kêu hoảng loạn. Những linh hồn cây tụ về thành rừng bên kia sông và ra sức vẫy gọi. / Lúc đó tôi nghe vang lên lời con cá tiên tri “Và ngày của chúng ta đã đến”. / Và bây giờ ngày của nước đã đến. Chúng ta tìm khắp cửa hiệu, thị xã vẫn không kiếm nổi một chiếc thuyền...
 
... Và đêm nay, trong những chiếc thuyền phờ phạc đang tránh gió mưa, nép sát bờ đất, tôi đi tìm chiếc thuyền xưa. Và tôi lại cất lên những câu hỏi tôi đã hỏi thủa ấu thơ: / Sao đôi bờ đất không theo nước chảy đi? / Sao những cái cây cứ quẫy lên trong gió để giã từ chùm rễ của mình? ... | ... Và tôi lại mở cuốn sách trong ánh sáng này. Tôi đọc to lên để chống lại nỗi sợ hãi. Đọc to nữa to hơn nữa. Nhưng giọng tôi lúc này chỉ còn là tiếng nức nở...
 
 
----------------
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021