thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [49]
(tiếp theo và hết)

 

T.A mail cho tôi bảo “sao anh không cho ông dịch giả đầu thai, làm gì cũng được, để khỏi mắc…dịch?”. Đầu thai hay không là việc của ông dịch giả, không phải của tôi. Địa ngục là chính mình, trước khi địa ngục là kẻ khác (*). Nhân vật của tôi và tôi là hai địa ngục khác nhau trước khi nhân vật ấy là địa ngục của tôi hay ngược lại. Tôi hoàn toàn không thể giải quyết thay cho nhân vật những vấn đề của hắn.

Bí mật sau cùng:

Mồm là một cái lỗ thủng. Đít cũng là một cái lỗ thủng. Nhìn từ dưới là đít. Nhìn từ trên là mồm. Đấy là nói về cái lỗ thủng của đàn ông. Đàn bà có hơn đàn ông một cái lỗ, tôi thích gọi là lỗ huyệt. Và lỗ huyệt ấy trở thành kỳ quan không bởi nó chôn vùi mà làm tái sinh đàn ông khi họ chui vào trong nó. Lỗ huyệt không phải là lỗ thủng, cho nên nó vĩnh viễn trinh bạch. Nó được yêu và bị khinh miệt. Bởi thế, nó là một bí mật mâu thuẫn nhất trong số những bí mật. Không chỉ riêng bản thân nó bí mật, mà những điều nó chứa đựng còn bí mật hơn. Nhất là khi cái lỗ ấy làm đĩ. Nó trở thành người chứng của chân lý.

N bảo anh lại tán nhảm nữa rồi. Tôi bảo cái ấy mà nhảm thì còn có cái gì không nhảm. Giữa nhảm và ý nghĩa không phải là ông Khổng Tử mà là thằng cha Alexis Zorba chịu chơi dấn mình vào những lỗ huyệt lênh đênh diệu vợi vọng cổ cải lương.

Lỗ thủng của tự do là cái lỗ cống tắc nghẹn.

N bảo dù thế nào cũng phải thoát ra khỏi cái lỗ. Tôi dẫn N đi qua những cái miệng cống của đường phố. Thành phố có mùi dầu gội đầu. N nói em không thể ăn được. Thế thì hãy ngửa mặt mà uống sương. Thành phố không có sương. Thế thì lại phải ăn nhau. Anh gầy quá. Tôi bảo chẳng hề gì, miễn là anh vẫn còn cái cho em ăn.

N nắm tay tôi. Có rất nhiều lỗ trên mặt đường. Em không nghĩ là chúng ta cần thiết phải đi qua một con đường như thế này. Ý em là chúng ta không nhất thiết phải đến khách sạn. Nhìn em đi, em đang rất đói. Nhưng em bảo là em không thể ăn được mà? Đúng như thế, nhưng cũng phải đưa em đến một quán ăn chứ. OK, anh xin lỗi.

Chúng tôi vào quán phở do một người Nhật làm chủ trên đường Đồng Khởi. Tôi vẫn cho rằng phở ở đây ngon nhất Việt Nam. Phở xuất xứ từ miền Bắc, nhưng chỉ ở Sài Gòn, phở mới được công nghệ hóa. Nước lèo của phở Nhật đậm đặc như keo. Tôi gọi thêm cho N một ly nước cam. Nước cam ở đây đắt hơn phở. Tôi bảo N, đừng nghĩ tới những cái lỗ nữa thì sẽ ăn được. N vừa ăn vừa nhìn tôi. Tôi nghĩ thế là đúng, cái việc N nhìn tôi ấy. N nói em còn rất nhiều việc phải làm. Thì anh sẽ đưa em về. N đưa tay cho tôi hôn. Một cảm giác ngọt ngào chảy trong cuống họng tôi. Tuy nhiên, tôi nói với N, em về để anh ở lại với một cái lỗ huyệt. Biết sao được, N nói, làm sao em có thể lấp đầy thời gian cho anh.

Thời gian là một cảnh giới tuyệt vọng. Tôi muốn chấm dứt thật nhanh cuộc đời mình. Muốn chấm dứt tất cả. Tôi nghĩ tới D với những cục hạch ung thư to bằng quả cam và sự đau đớn vô tận. Cuộc sống luôn là sự níu kéo. Tôi có cần phải níu kéo mình trong những bí mật của con người?

T không còn làm chung cơ quan với tôi nữa. T cũng chưa bao giờ tiết lộ bất cứ một bí mật nào với tôi. Tôi cũng không biết T có còn đọc truyện này, cái truyện đã được khởi đầu từ T và đi đến những phụ nữ khác. Nhờ họ, tôi có một tiểu thuyết mở, một tiểu thuyết trực tuyến, một tiểu thuyết online đầu tiên (ít ra là trong văn chương Việt Nam). Và để kết thúc, tôi thật sự muốn bày tỏ sự biết ơn của tôi với tất cả các bạn gái đã gửi email cộng tác với tôi trong quá trình viết, đồng thời xin tha thứ cho tôi vì đôi khi, do nhu cầu của bút pháp, tôi đã tỏ ra bất nhã. Tôi cũng xin cám ơn những người đã chia sẻ với tôi, để tôi biết tự do quí giá dường nào. Tôi cũng không quên cám ơn những người đã khủng bố tôi, đe giết vợ con tôi, dọa nổ mìn nhà tôi… những người tự cho mình có nghĩa vụ chỉ điểm và “cầm đèn đi trước ôtô” để đóng đinh tôi, và Công an thành phố Hồ Chí Minh đã phải lãng phí thì giờ vì tôi. Điều ấy cho tôi biết tự do khó khăn dường nào.

Anh cũng muốn kết thúc luôn với em chứ? N hỏi.

Tất nhiên cũng đến lúc cần phải kết thúc, nhưng theo một cách khác.

 

----------------
(*) Ý của Jean-Paul Sartre: Địa ngục là kẻ khác.

 

8.10.2005

 

(hết)

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [28]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [29]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [30]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [31]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [32]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [33]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [34]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [35]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [36]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [37]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [38]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [39]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [40]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [41]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [42]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [43]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [44]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [45]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [46]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [47]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [48]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021