thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tôi sẽ mở cửa, đội mũ và bước đi
 
có khi tôi thấy mình giống như một chiếc xe hơi chạy mãi không bao giờ ngừng
(tôi rất muốn ngừng nhưng không thể ngừng được)
tôi có một chiếc mũ bằng vải và tôi cũng có mùi thơm của hoa táo dại
khi tôi ngủ không được tôi sẽ mở cửa, đội mũ và bước đi
đi mãi không bao giờ ngừng
 
có khi tôi thấy mình trẻ lại như những ngày chưa tới hai mươi
(cái gì của tuổi hai mươi cũng mềm mại và cứng cáp)
thuở ấy tôi không biết cách phối hợp giữa mềm và cứng
tôi đã ngu dại làm cho tôi bị mềm nhũn đi
cho đến những ngày đã vượt quá xa những ngày hai mươi
 
cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết cách làm cho tôi cứng cáp
(tôi vụng về làm những phần cứng trong tôi cứng hơn)
tôi thèm những giọt nước mắt chảy trong đêm để nhai nuốt nó
trong cơn đói bất chợt cồn cào
bàn tay tôi vươn dài ra cho đến quá nửa đêm về sáng
 
buổi sáng bốn giờ là thời gian con thú hoang thức dậy đi hoang
(lò mò kiếm ăn trong khoảng vuông vài mét)
sự tấn công của nó chẳng khác người đàn ông có một nỗi đam mê bị dồn nén
vung tay đấm vào không gian trống trơn cho bớt nhọc nhằn ray rứt
cũng để cho bớt đau những ngày tháng sẽ tới
 
tôi nhìn lén qua những khoảng hở hang của cái màn cửa khép kín mít
(khép kín tới độ không thể thở được)
nếu có ai nói rằng bên trong sự trống trải có nỗi buồn của nó
tôi rất đồng ý và sẽ mời người cùng bước
nhưng tôi biết rằng chưa đến một phần ba đường thì người sẽ bỏ tôi
 
tôi hay viết về cà-phê mà thật ra không hiểu nhiều về cà-phê
(chẳng hạn như nó có thể làm người ta chết khi ngủ)
vào ban đêm tôi pha một ly cà-phê rồi đổ hết vào cái sink rửa chén
tôi hay làm bộ nói rằng tôi chẳng đau đớn gì hết
nhưng khi người ta đánh tôi, tôi sẽ vội vàng bỏ chạy
 
có đôi khi những cái bill tính tiền cũng gợi lên trong tôi một ý tưởng
(không biết lấy đâu ra tiền để trả chẳng hạn)
trong khi đi tôi vẫn thường hay nghĩ ngợi vớ vẩn như vậy
nên thỉnh thoảng vấp phải hòn đá hay một cái gì đó cố ý cản đường
người ta đã cố ý gài bẫy thì chạy trời cũng không khỏi té
 
khi bài thơ tạm đủ rồi tôi muốn ngừng lại một chút để nhìn nó
(nhưng chẳng còn hơi để thở)
tôi ngộp thở trong vô cùng những sự hạn chế do tôi đề xướng
bấy giờ tôi sẽ giở mũ ra, để đầu trần như vậy giữa nắng và trở về nhà
nhưng tôi chẳng còn biết đường lối nào để trở về nhà nữa
 
 
 
 
---------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021