thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Hú!
 
Trong một sáng uống cà phê
ngồi ngắm chính mình là đứa con nít trong một đám
người-lớn-trẻ-con
 
Rốt cuộc
ai cũng phải tô-vẽ-viết cho mặt tèm lem màu đỏ
đó là cách để trưởng thành theo kiểu trẻ con
tìm một chỗ trong cái lồng loè màu
cái lồng gia đình, cái lồng trường học, cái lồng công sở
cái lồng nhà vệ sinh...
 
Trong cái lồng tạm được phép làm người
tạm được cho an thân
những cái lồng của xứ sở bị bán cho Trung Quốc
chỉ có mỗi cái lồng truyền thông thỉnh thoảng kêu rên bằng tiếng Việt
đứa con-nít-già-đầu cầm tờ báo lên đọc
“Trung Quốc thả ngư dân Quảng Ngãi...”
“Cuộc thi tự hào sử Việt”
 
Đúng lúc đó
đứa con-nít-già-đầu nhảy khỏi hàng rào cỏ
cặp chân nó cong quắp như chim
đó là cách nó thực tập trốn chạy lý lịch: Dân tộc Kinh quốc tịch Trung Hoa
nhảy
đứa con-nít-già đầu nhảy
cách nhảy chúi đầu xuống
giống những đứa con nít đầu đen, đầu bạc quanh nó đang nhảy
 
Những người Việt cùng đường nhảy
từng dòng sông
từng con đường dừng lại để hứng những thân xác
mọi khoảng trống
mọi cửa gió
tất cả mọi vật nuôi đều kêu lên: vĩnh biệt mùi người Việt!
và chúng hú lên
tiếng hú
thật là quái đản trong một sáng Sài Gòn vắng tiếng chim
chỉ có gió luồn vào ngực người đàn bà để nghe cặp vú khóc
nghe lời tiên tri của nguồn sữa
“Em làm sao có thể tiếp tục sanh những đứa con-nít-già-đầu
để bị bỏ vào cái lồng đỏ
bán cho gã Tàu đỏ”
 
Tiếng hú phận người đột nhiên vỡ ra
đó là quê hương hú cho ngày tự do đã chết
ánh sáng vụn thành bụi
bóng đêm sụt lún vũng lầy
đó là quê hương nơi hàng triệu người dung thân đang khóc lên mà như cười
từng người một có cách cười kỳ quái của người bất lực
 
Và rốt cuộc
rốt cuộc
cách nhảy chúi đầu xuống giống như diễn
vận tốc chúi đầu không cần đo hết được vực sâu
không cần lo xa số phận bi thảm của dân tộc
hú lên
mà nghe như cười
từng người nghe cho chính mình.
Tôi vô tội.
 
 
------------------------
Gửi Trần Tiến Dũng:
Nửa đêm, bài thơ của anh đến với tôi,
bất ngờ, như một tiếng đập cửa.
Tôi đọc, đọc lại nhiều lần, và biết chắc rằng, đêm nay,
những tiếng hú và màu đỏ trong bài thơ sẽ không để cho tôi nhắm mắt.
 
Hoàng Ngọc-Tuấn, nửa đêm 14-15/8/2009
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021