thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đêm và những khúc rời (vẫn còn) nguyên vẹn...
 
đó là nơi
núi nhìn ra biển
nơi
một cậu bé
đến
nằm nghe
mùa hè
đếm
triệu triệu người đã chết
thì thầm
làm trò chơi
của riêng mình...
 
 
1.
 
một buổi lễ
một chùm đèn pha lê
một đội quân
một chiếc khăn lau mặt
một bia mộ
một thùng mì gói
một rổ huy chương
một hành lang dài
và tối
 
một lòng chảo
vạn thây
người
xác pháo
phơi...
 
+++
 
đó là nơi
núi nhìn ra biển
nơi
một cậu bé
đến
nằm nghe
mùa hè
đếm
triệu triệu người đã chết
thì thầm
làm trò chơi
của riêng mình...
 
 
2.
 
lòng dân
dần long
ra
 
theo thời gian
rơi xuống
thành đám mây
che cho một đô vật khổng lồ
nghỉ ngơi
sau cả đời
giải phóng những con chim sẻ...
 
 
3.
 
khi giải phóng những con chim sẻ
bạn quên mất đất nước đang
sôi, nên hình như cả triệu người
bị phỏng
ái
 
mọi thứ khi bị chiếm hữu
thì ta phải trả tiền
đôi khi có ngoại lệ
nếu ta có ngoại tệ
 
và chúng ta chia nhau ngôn ngữ
như chia nhau miếng thịt
không ai còn tin đại từ: “nó”, khi nghe
chỉ biết khi “nó” hiện ra
bóng ma nhà họ Hứa
 
không có cách gì
cũng không được ẩn dụ xa
xôi, khi bạn đang ở trong
cổ tử
cung tôi
 
tại điểm rơi
nơi mọi người
không thấy
nhưng họ biết
“nó” vẫn đang
bên cạnh
vì nghe hơi lạnh
gáy
 
tự trong ý thức
mọi người uốn lượn cái lưỡi của mình
thành cửa mình
của một diễn viên
xiếc
 
 
4.
 
những người lính
họ không chỉ mang theo vũ khí đáng sợ
họ có bóng tối
những lo toan
về mấy bà vợ
 
khi họ lang thang trên sa mạc
hay rừng sâu
trận đấu của bò đực và sư tử
đôi mắt họ như
thanh kiếm
 
hơi thở của họ
từ lỗ mũi
thở ra cột khói khổng lồ
của đạn pháo
 
cát bụi là thân phận
và thức ăn
cho họ
 
họ không kịp ngủ
nếu họ đột nhiên phải chết
đó là khi khẩu súng im lặng
tấm ảnh con gái của họ rơi ra khỏi túi áo
nhiều thứ họ mang theo chỉ để chơi
cũng được tính là
mất
tích
một
mạng
người
 
các ông tướng đội mũ dạ vẫn tiếp tục đi tìm
và họ sẽ phải
tiếp tục đánh bại
đại bàng, bò đực và sư tử
 
tiếp tục như
bài hát quốc ca
lúc họ bỏ chúng ta
đi xa
mãi mãi...
 
 
5.
 
một ông tướng trong suốt cuộc đời của mình
ông phải chỉ ngón tay
lên bản đồ
 
và các đôi chân
đi
đá
đuổi
chạy
chà đạp
sụp đổ
nhảy
cà nhắc
run
và lẩy bẩy
nhảy
trở lại...
 
tê dại
người lính là
cái móng tay của ông bị gãy
lúc ông hăng say
nói và vuốt
mép tấm bản đồ...
 
 
6.
 
cũng như bây giờ
khi hoà bình
nếu ông muốn xả lũ
đúng quy trình
người lính sẽ thắng yên cương vào một đám mây
vì họ chỉ còn cách cưỡi ngựa
rong chơi trên đó
 
nếu ông muốn xả lũ
đúng quy trình
người lính chỉ còn biết
ngâm ông vào nước mắt
 
nếu ông muốn xả lũ
đúng quy trình
người lính sẽ theo con sông trôi ra biển
để con tàu chạy, chìm và cháy
trên lưng
 
nếu ông muốn xả lũ
đúng quy trình
người lính sẽ mang theo các loại cây ăn quả
để những chú chim non
không chìm sâu hơn
vào lòng đất
 
nếu ông muốn xả lũ
đúng quy trình
người lính sẽ thắng yên cương vào giấc mơ
sẽ thắng yên cương vào bài hát
vì người lính chỉ là chú ngựa
của ông
 
như nụ cười thật tươi
trong hội trường khốn nạn
mà ông và những người bạn
đang hát vang
trên ngổn ngang
mì tôm và những xác người...
 
 
7.
 
nếu bạn là một
và bài thơ của bạn cũng là một
tại sao bạn cứ phải kể chúng
ở khắp nơi
bạn đến?
 
nếu bạn là một
và bài thơ của bạn cũng là một
tại sao bạn cứ phải vẽ mặt mình
ở những nơi
bạn qua?
 
hay bạn biết người ta
sẽ xoá tất cả những gì trong quyển sách của bạn?
tại sao bạn cứ nhân hai nhân ba
để bạn
lẫn vào thành chúng ta?
 
bạn là tôi
sao cứ thích chúng ta?
 
và bạn cứ
ba hoa
là bài thơ
với bạn
lúc nào cũng chỉ là
một?
 
khi không ai còn nhột...
 
 
8.
 
đất nước quá nhiều khu công nghiệp
quá nhiều nhà máy nước mắt
 
theo báo cáo hàng năm
năng suất cao nhất
đã đạt được
bởi nhà máy nước mắt
 
khi Bộ Giao Thông Vận Tải nghĩ ra mọi thứ lệ phí
Bộ Công An nghĩ ra mọi mức phạt
Bộ Tài Chính nghĩ ra mọi mức thuế
nhà máy nước mắt vẫn không sợ
nó đang làm việc cả ca đêm
vượt doanh thu mà không cần tang lễ
 
nó rất tiết kiệm nguyên liệu
hay nó đã thành siêu
công nghệ?
nó tái chế
các chất thải của quá khứ
như
kỷ niệm
như lịch sử
như 81 ngày đêm...
 
những hình ảnh phải lội
qua sông
những hình ảnh bị-thu-hồi
vẫn lơ lửng
không rơi
như nước mắt
người công nhân vẫn nhận đủ tiền lương
dù những sản phẩm bị lỗi
vì các ông chủ của nhà máy biết
công nhân không có lỗi
 
lỗi là của
những ông chủ đang nói to
và vung tay chém
gió
để đi tìm bộ phận không nhỏ
đang cọ
vào đáy
quần...
 
 
9.
 
ngôn ngữ
thậm chí Mẹ cũng không biết khi nào chúng được sinh ra
làm sao chúng chìa tay
và bò ra ngoài thế giới
 
tương lai của chúng
một sợi dây mỏng tang của chân trời
xa ngái
 
chúng lớn lên trong đất nước mà
buổi tối một chiếc xe đến
và không ai nhìn thấy bạn nữa
 
không phải là những người đàn ông có vũ trang
hay một người lang thang
với lưỡi hái
 
chúng chỉ là ngôn ngữ
và khi lưỡi bị tháo bỏ
chúng nói bằng đôi mắt
khi đôi mắt bị tháo bỏ
chúng nói bằng tay
khi bàn tay bị cắt đứt
chúng trò chuyện bằng ngón chân
khi bị bắn vào ngón chân
chúng gật đầu
hay lắc đầu báo cho mọi người biết chúng vẫn còn sống
 
chúng có thể bò hoặc lăn
để chui vào bụng của Mẹ
và ngủ
trở lại
 
và Mẹ lại sinh chúng ra một lần nữa
trên chiếc giường là đường chân trời mỏng mảnh
đó là số phận
của ngôn ngữ
 
chúng lại tiếp tục nhảy qua
cái sợi dây mỏng manh
đó, như một bài thể dục
của chú gấu nhảy qua vòng lửa
trong rạp xiếc
mặt trời
 
hay như bây giờ
chúng vẫn là bài tập
của các nhà thơ
 
 
10.
 
mỗi sáng thứ Hai
ông ở đó
ăn món trứng ốp-la hoàn hảo
đọc vài tờ báo
 
ông không bao giờ bơi
chỉ đứng
kế bên tảng đá tít trong
rừng, chỗ nước rất nông
 
ông
lấy ống nhòm
từ xa, nhìn mọi người
chỉ còn bộ đồ tắm
cứ điểm
lao lên
mũi tên
lãng quên
nắm xương
trắng xoá
 
nước mắt ông, nó cũng biết
chảy xuống
dài theo
thời gian
miên man
suy nghĩ
 
bố thí
những điều
hơn cả
máu xương...
 
 
11.
 
ông ngủ
giấc ngủ sau những cuộc chiến tranh
từng làm nhiều người háo hức
không phải chỉ kéo dài
vài phút
 
mỗi sáng sớm
nó đánh thức bằng tiếng còi báo động
tiếng hú thảng thốt chuyến xe cứu thương
đến những nơi khác nhau
những xác chết ngập mùi trong không khí
chiếc băng-ca mang những người bị thương
và muôn triệu cơn mưa
từ mắt của mẹ
 
cuộc khai quật khi ông trở về với đất
đánh bật
nhiều điều
từ dưới đống đổ nát...
 
nó tạo ra muôn vàn câu hỏi
trong tâm trí của trẻ em
và câu chuyện giải trí của các vị thần
bởi pháo hoa tạo ra
từ một bầu trời
của súng và tên lửa
đỏ như màu của
lá cờ...
 
nó làm các gia đình dìu dắt di cư
và các tu sĩ cứ
rủa nguyền
ma quỷ
 
cuộc chiến tranh vẫn tiếp tục làm việc cả
ngày và đêm
nó truyền cảm hứng cho các bạo chúa
thích phát biểu dài
và dai
nhách
 
giải thưởng cho các ảo tưởng
và vị tướng
thành chủ đề cho các nhà thơ
cả loại thứ thiệt và loại giả vờ...
 
để những cuốn sách lịch sử
không phải tự nhiên
mà thành đắng ngắt
giữa kẻ giết và bị giết
cuối cùng đều là cái
chết
 
chiến tranh
biết bao nhiêu chuyện tự nhiên
hoá tuyệt vời
tới mức không ai còn đủ lời
ca ngợi
 
như muôn triệu cơn mưa
từ xưa
mãi mãi rơi
từ mắt mẹ...
 
 
12.
 
bạn diễu hành về chiến thắng của bạn nhiều đến mức
bạn quên
trong thế giới này
chiến thắng cũng cần phải học
 
và bây giờ bạn nằm dưới tảng đá này
ở đây
bia mộ được dựng lên
như vết bánh xe cán
trên thời gian
 
đôi khi tôi ghét bạn
dù tôi khao khát
bạn, còn hơn những giấc mơ
 
những lời say rượu của mọi người
khi bạn đang lo tắm
máu,(*) trong cái lỗ mà mụ phù thuỷ moi ra cho bạn
sau này, tức là bây giờ
không chỉ huyệt mộ
nó thành pháo đài cho sự trống rỗng khổng lồ
trong tâm hồn của bạn
 
bạn không bao giờ
tin rằng, trên thế giới này
vẫn có cái gì đó
nó mạnh hơn sự làm mưa làm gió
của bạn
 
bây giờ, ngôi mộ
tôi có thể xây nó cho bạn
rất đàng hoàng
 
những lần tắm máu
nó không có lý do
giữ bạn lại, trong bốn bức tường của thế giới
đầy những nụ cười
 
như ngày xưa mẹ nói với con trai
một con ngựa phi lên sự sáng tạo
nó không cần bất kỳ sự phản bội nào
dù muôn vàn lý do chính đáng
 
tiến vào thành phố
sự xâm nhập của bạn
đã biến cả thành phố thành một bảo tàng
lao động là vinh quang
và người ta tăng gia
bằng cách nuôi và sống với
lợn trong khắp các toà nhà
cao ốc
 
sau đó bạn tự thay thế băng đạn
bằng chạy nạn
kêu vang
kết bạn
vì đói
bốc lửa
mở cửa...
 
bạn có biết
trong ba phần tư nước mắt của trái đất
chảy ra
có mấy phần
của chúng ta
đã
khóc...
 
------------------
(*)
 
1.
 
cây tre
mũi chông
tiến công...
 
ánh sáng
lung linh
ánh trăng
bóng tối
được đúc
đen thui
 
móng vuốt
đuổi theo
cái lưỡi
khát máu
có tiếng
rút gươm
và lời
cầu nguyện
 
- móng vuốt
- cái lưỡi
- ánh trăng
-máu chảy
 
câu chuyện
trong rừng...
 
 
2.
 
mùa đông
mặt nạ
cô hồn
thành phố
chết đuối
 
hận thù
nhầm lẫn
miền núi
phủi bụi
miền xuôi
bại xuội
 
trên từng
trái đất
tự mãn
than thở
hay khóc
hơi say
 
không thể
im lặng
tình yêu
ghi nợ
 
đàn ông
con thú
kiêu ngạo
trần truồng
 
sẽ nhớ
động từ
quá khứ
tuyệt vọng
 
ủ tờ
sẽ hít
bóng tối
trong gương
không thật
 
lễ hội
sau đó
một người
đeo mặt
nạ sẽ
xuyên qua
động mạch
của mình
 
bài hát
dịu dàng
và máu
ở đâu?
 
 
13.
 
màu sắc
bạn không nhớ chúng ta đã nhìn lên bầu trời
mưa, nỗi nhớ có màu xám
 
mưa, khi chúng ta ăn trưa trong
công viên màu lá mạ, bạn kéo váy lên quá đầu gối, gạt đôi dép màu nâu sang một bên, nhắm mắt
trong mí mắt của bạn không có màu gì
cả
 
sau đó
chúng ta lang thang qua các đường phố
tìm kiếm bầu trời
vì một mình chúng ta xanh không đủ
 
chúng ta ngồi trong hoàng hôn
khu vườn ướt đẫm đám mây màu cam
như biển đã bị mờ
những hòn đảo trở nên
màu xa xa hun hút
 
cho đến khi
chúng ta phai nhạt tất cả các màu
âm thanh thật kỳ lạ của màu hồng cái lưỡi
sự im lặng
chúng ta phải nghe
 
bây giờ
không có bầu trời, mắt bạn vẫn còn nhắm, nhưng bạn đã
mở, cuộc độc thoại màu đỏ
mặt trời màu vàng mỡ gà và
bầu trời xanh
trong bức tranh chúng ta vẫn đang lặng
lẽ, pha màu
cuộc chiến tranh
đậm máu
 
nó không kết thúc, khi trời tối
vì vẫn còn màu đen
màu lên men
của rượu đắng
màu xương trắng
của nhân dân...
 
 
14.
 
bạn đã quen với hoàng hôn bị phá hỏng
ánh sáng xoắn vào giữa giọt
mực, mà bài thơ bị nhốt vào
bóng tối
 
sau đó, đêm - và cái rèm màu tím
phất phơ trong bài thơ
một hình thức phù du
 
cho bài thơ không thể vượt qua
chiều cao của toà nhà
 
cho bài thơ không có tiền
mà cứ đòi ăn tối
 
cho bài thơ vô ích cứ thích ngồi
nhìn tồi tội
trên chiếc ghế thời gian
 
 
15.
 
mọt sách
nó sẽ là
một cơn đo?i
nhai con chữ
như ta nhai miếng thịt
 
nó quên con chữ
chỉ như giọt sương
không nhớ
con ong
làm nên giọt mật
hoa
làm ra ngôn ngữ
 
chữ
nó tưởng
như trí nhớ
trong lúc nó quên
mũi tên
thời gian ôi, thật là tàn nhẫn
 
nên nó mang
nhân dân
nồi da
chết cha
xáo thịt
thin thít
 
bằng cách kể
mười tám câu
chuyện như cổ tích
của một chàng nấu bếp
làm vua...
 
 
16.
 
tin tưởng vào vương miện của ông vua, bạn nói
tất cả chỉ là trôi dạt
duy nhất một ngai vàng
còn lại là tiếng vang
của va?ng gia?
 
vương miện, nó như bản án
của chúng ta
và cuối cùng ai cũng bị thí mạng
 
vương miện, nó là
một màn sương
 
như trong bài thơ
những từ không nói ra
nó tự chui vào tai
của người thích nghe
con ve
mùa hè
lửa đỏ
 
chui vào lỗ mũi
mùi khói
không phải sương mù
hàng vạn tấn sắt thép
thời kỳ đồ đá
ai làm kẻ thù?
ai hay dậm doạ?
nơi con người không còn tồn tại
già mà chơi dại
 
chúng ta
đổ liều
ngửa cổ
thiếu điều
chỉ còn
nhăn răng
ăn bom
nguyên tử
mới chịu
nát nhừ
 
bây giờ chúng ta nhìn ông
vua và vương miện
không biết rằng ông đã
chích điện
làm cho chúng ta bị lên đồng
suốt đời
chổng mông
lên trời
đời đời
 
tơi bời
mọi người
chịu thua
lịch sử
một giấc
ngủ trưa
ông vua
mà nhiều
nhà thơ
vẽ ra
mái vòm
cong cong
lộng lẫy...
 
 
17.
 
những con sóng biển:
 
sóng sau khi là sóng, sóng sau lần làm sóng
người chết không kịp nhìn
tiếng la hét của họ không ai nghe thấy
 
mọi người lo nhìn vào tấm ảnh
quên mất gã trọc làm thơ cứ thích: hehe
 
hehe
không ai có thể nghe
nhưng họ thấy cái chết
của con chữ
người chết vẫn có thể nghe
tiếng la hét của mình
như nhà thơ mất trinh
trên sân khấu
 
nào! nào! chạy và chạy
đất nước
một đống đổ nát
trong khi chúng ta cần một nơi tôn nghiêm
để chết
 
 
mô tả về cái chết:
 
không ai ở lại
sân khấu chỉ toàn người
đông y như trái đất
 
ồ, bạn là một nhà thơ
bạn là niềm hy vọng
đừng nghe những kẻ chế nhạo
mà thất vọng
 
không ai, còn ai dám nói
(chữ nhân dân dùng hoài cũng nhảm)
nhưng không có nhân dân
làm thế nào
chúng ta mô tả về cái chết?
 
nó có phải tiếng thét tuyệt vọng
gây ra nỗi đau
của bãi chông tre
khi nhân dân đang trưa hè
gió mát run rẩy
chống gậy đi qua
cuộc chiến chúng ta
 
cuối cùng
thừa nhận
tiếng kêu
bao nhiêu
triệu người
không chết
mà, tiêu
mất xác
 
 
thứ ba ngày mười sáu:
 
Chúa đã nói:
tội lỗi của sự thông minh luôn luôn là tội ác tồi tệ nhất
 
nên chúng ta từng hoài nghi về trí thông minh của Chúa
có thể Ngài hơi bất cẩn
sân khấu làm Ngài bối rối
sự lãng mạn hơi thiếu thận trọng
không gây ra cảm xúc
 
và, tất nhiên, cùng với tất cả nhà thơ
chúng ta còn là cảm hứng
chỉ nhân dân không còn
thấy nứng
 
có vẻ như thứ sáu ngày mười ba không phải là giấc mơ
một triệu năm sau chúng ta thành người một triệu tuổi
một triệu ngày phán xét
cho một triệu người buồn
 
đất nước luôn luôn có
những trò
lưu manh hay láu cá
dù giả vờ thay đổi
Chúa vẫn không ngừng kết tội
dù Ngài đã biếu không cho đất nước
một triệu người
vui
 
các sản phẩm của chúng ta
Chúa nói: không phù hợp
vì nó chơi trò thịt da
làm ai cũng xót xa
đau và bầm tím
 
nên khi thấy ngượng
chúng ta có thể vào vai nhân dân
múa lân trong nhiều ngày lễ, Ngài nói :
ừ thôi, cuối cùng các người cũng đã tìm ra một giải pháp
bắt đầu kiếm thêm
để ăn
và sống
 
 
18.
 
bạn hùn vốn với vua mở công ty
khi vua ra đi
ông để lại cho bạn một cái lăng khổng lồ
mang cái tên đáng quên
của ổng
 
ổng để lại vương miện rất to
nó dính chặt đến mức
khi gỡ ra mang theo mảnh da đầu
còn dính máu
 
tuy nhiên
khi bạn đặt vương miện xuống
bạn biết mình
không thể sống trong nấm mồ
như máu không chảy trong huyết quản người chết
xương cũng khô...
 
bạn may mắn nhận được ân sủng
từ cuộc đấu thầu
những lô hàng dự tính
trên những dòng kẻ chấm, bạn điền tên của mình
không bao giờ sai lệch
bạn vẽ các vòng tròn đồng tâm
 
bạn nói:
chúng ta là anh em
như những ngón tay đan vào nhau làm nên những chân trời
trong một bài thơ bạn từng học thuộc
 
khi bạn cho số điện thoại để chúng ta liên lạc
chúng ta đã cùng nhau soi vào một tấm gương
một khuôn mặt
méo mó mà làm nên lịch sử
 
lịch sử là chiếc phong bì dính máu
ông vua
là chìa khoá
mở cửa căn phòng
 
chúng ta chỉ cần chờ
vua chọn ai dang chân làm ổ khoá
cửa phòng vua sẽ mở
hai đêm
 
sau đó chúng ta sẽ đồng thanh
sáng tạo là hạnh phúc
nhưng im lặng còn hạnh phúc hơn
 
mặc dù vẫn còn ghế trống
nhưng công ty sẽ biến mất
khi bạn xuống xe
quên mang theo ổ khoá
 
chìa khoá ông vua
mở ra
cánh cửa nào của tất cả chúng ta
cửa phòng nào chỉ dành riêng cho bạn
khi vua
và bạn
như bóng tối
lén lút
trôi...
 
 
19.
 
một nhà thơ có thể không bị bệnh tiểu đường
mà đái ra vẫn ngọt
 
dĩ nhiên không ai đặt chiếc cốc
lên môi
 
khi bài thơ buông tay
cái ly lăn trên mặt
đất, không ai nghĩ mình nắm chặt
cái ly
 
nên khi cầm chiếc ly rỗng
bạn có cảm thấy
ngọt ngào
thì hãy nhớ
ngôn ngữ
như mấy muổng đường thêm vào
tào lao
khuyến mãi
của thơ...
 
+++
 
khi bài thơ buông tay
như bạn rượu say
nằm tô hô và nói tiếng Đan Mạch
 
bạn đừng nghĩ có ai văng tục
dòng sông ở Đan Mạch vẫn chảy
trong hình ảnh bé trai đứng đái
vào giấc mơ
 
dòng nước đái, chứ không phải
bài thơ thật dài và uốn cong người của bạn
bị mất mấy muổng đường
vẫn thường
tiếc của
văng tục
suốt đêm...
 
 
20.
 
sau cuộc chiến tranh
thần thánh
đỏ nòng
bài thơ
thành nông dân mất đất
nó chuẩn bị một viên đạn
 
bài thơ lau chùi viên đạn
như hàng ngày lau chùi ngôn ngữ
cầu nguyện
với điều bí mật
 
bài thơ phải mù
vì đường bay viên đạn không cần nhìn thấy
bài thơ phải điếc
vì tiếng kêu xác thịt không cần phải nghe
chỉ cần đôi môi
để hôn
lúc nàng giận dỗi
 
đôi môi
có thể huýt sáo
nàng cần dịu dàng
để giảm bớt tiếng thét
những kẻ ngã xuống
từ viên đạn của bài thơ
 
viên đạn
nó là nụ hôn tàn nhẫn
làm mọi người thức suốt đêm
trong khi nàng
nhức đầu và ngủ
 
viên đạn bay
hơi thở của nàng
nhẹ
âm vang...
 
 
21.
 
tôi gần như trở thành một bài thơ, dù đã từng là một tờ giấy
chữ nghĩa nằm bên tôi, chúng sắp xếp mọi thứ
như cuộc du hành
 
tôi không chỉ biết viết mà còn biết đọc
biết tra từ điển về thời điểm Minsky
khi
cụm danh từ: "Hoành Oan Giai la” đã thành thân thiết
một phản ứng dây chuyền
nghe nói là khủng khiếp
vỡ cả quỹ lương hưu
bươu
đầu và trán...
 
vui lòng ngồi ở đây trên năm ngón tay tôi
và cho tôi biết những gì bạn mơ ước
 
+++
 
bài thơ
những trò hiện sinh làm hề
cách tân ú ớ
bóng tối ngủ mê
 
khi trong phòng bầu dục người ta đang tính toán thả bom Syria
hết bao nhiêu triệu đô la
cho màu xanh lá cây bay
lá la
trong gió
tôi không biết viết thêm gì sau đó
 
nhưng mặt trời và gió tìm kiếm ngón tay tôi
và con chữ tìm đến căn nhà bằng gỗ của tôi
người cười
kẻ khóc
 
như em bé đang móc
lỗ
mũi
 
+++
 
bài thơ
nó chia động từ môn tiếng anh
lanh canh ống nghiệm môn hoá
hạnh phúc với môn văn
môn toán không lăn tăn
gì nữa
 
không ai có thể làm tốt hơn
nhân dân
đừng lo lắng
nhà máy điện hạt nhân
vẫn tính vào trong sổ
chỉ báo chí sụp đổ
sau mấy năm chân dài
qua nách đến tận cổ
 
chúng ta đã có một tiền đề
cho tất cả các loại
tiến lên mãi mãi
 
khi bài thơ nói
chúng ta làm rơi xuống hố
phải hiểu là
chúng ta tha hồ
phát triển các cục nợ tổ bố
nhân dân è cổ
mùa thu qua phố
bao la...
 
cà phê trung nguyên
đừng uống cà phê đa nguyên
nếu huyên thuyên
chúng ta thành con dơi
ngủ còn treo ngược
 
hãy giữ hai mắt của mình
trên đường bay quả bóng
nhân dân làm thủ môn
đi lộn lề
thành môn lề
chính phủ, một cú sút thần sầu
ai bay đầu?
ai đui mắt?
 
bài thơ già đi và mang cây gậy
huơ huơ tìm một tầm nhìn
ô, tạ ơn
a thái sơn
ơi bao lơn
ai lơn tơn
ơ máu xương
ê nỗi hờn
ư niềm vui
phe chiến thắng
 
kể từ đó bài thơ đã được in đậm:
cách tân táo bạo
nhà văn tinh xảo
giáo viên gái bao
giáo sư nói láo
 
một số bài thơ
đã vươn cao
đi ngoài
ra biên giới
quốc tế vời vợi
bay từ ga quốc nội...
 
thế giới vẫn còn
màu xanh lá cây
xác xơ trận bom 2 đêm giá vài trăm triệu
không như bài thơ
vài chục ngàn đã muốn xỉu
(đó là cách
chúng ta ba hoa
thơ ca sợ hãi)
 
trong tiếng vỗ tay
nhẹ, mỏng nhưng là hàng chính hãng
whisper thì thầm
nghe thật là lãng mạn
 
 
22.
 
tuyệt vọng
một đám mây bụi khổng lồ
trôi qua trước cửa
mặt trời
 
từ khi vầng thái dương
rời chiến khu
về thành phố
sau trận pháo dọn đường
đất rơi
cây đổ...
 
tình yêu của mọi người
hoá ra đã dành cho kẻ ngoại tình
 
những đoàn quân đi
bây giờ không còn định hướng
vì bị vướng
nỗi đau
kẻ ngoại tình phản bội
 
cái chết được tìm thấy
ở đâu đó giữa cây cầu
và liễu rũ màu xám
trên bờ hồ phía bên đối diện
 
nhưng chúng ta vẫn cứ ngồi lì, chiếm chỗ
chờ khi phần còn lại của thế giới
rơi
sụp
đổ...
 
 
23.
 
không, không thể, không nên như thế
bài thơ nói
súng đạn vốn vô tình
chúng ta không kịp nhìn đường bay viên đạn
 
không, không, bạn nói
ở đây
ngay đây
chúng ta sẽ khóc
sẽ đòi
và sẽ thấy
một giấc mơ...
 
những phát đạn
nổ
giữa văn phòng trung tâm phát triển quỹ đất
 
những bài kinh vọng về phía cổng chùa
lá bồ đề bay
cũng là là trên đất
 
tràng đạn
tràng hạt mân côi
người với người
cùng
chết
 
chỉ còn những đứa trẻ con
sốt và hơi mệt
 
 
24.
 
một khoảng im lặng trong lúc học từ vựng
các hình ảnh
thơ vay mượn
chơi trò đánh lừa
bằng cách nhào lộn các giai điệu
đôi khi thơ phải gọi tên
không chỉ người yêu mà cả kẻ thù
để bọn chúng thành bất tử
 
ý nghĩ im lặng
không phải ai cũng có thể nghe thấy
hôm nay
và những ngày sắp tới
như ngày 20 tháng 11 chẳng hạn
những người hiểu cái chết bắt đầu
từ một thứ tự do không có thật
 
thời gian
nó phải là một ý tưởng của thơ
không thôi thơ không được hoan nghênh
không thôi thơ lênh đênh
suốt đêm và khóc
 
đó là phép màu
ngôn ngữ không bao giờ lang thang đi xa
nếu thơ không mua vé tàu cho nó
thơ mở bảng chữ cái la-tinh
như nàng mở gói quà ngày cưới
như quyển từ điển thơ học thuộc
và nói to để tập phát âm
 
cái bàn là một danh từ, và ánh đèn thì chiếu lên mặt phẳng
chiếc bình vỡ mẹ đã hát
bài hát ru ngày xưa...
những khung hình (danh từ số nhiều): nhấp nháy
như ánh mắt nàng
cay đắng vì nghĩ thơ lừa dối
 
những rắc rối
tạo thành sự vắng mặt vô hạn
như chiếc bình hoa - thơ không bao giờ có thể
thoả thuận với quá khứ để quay về
với mẹ. Sau khi đã chờ
đợi rất lặng lẽ
 
cuối cùng, khoảng không trống rỗng
phụ thuộc vào sự trừu tượng của thơ
không ngừng: tồn tại
hay không tồn tại?
không ngừng suy nghĩ
không ngừng bị thương
 
bạn sẽ không biết thơ thua cuộc
dù không có gì bị lãng quên
thơ biết những điều sắp xảy ra
rất đơn giản, như Chúa mang cho thơ số phận
những từ vựng im lặng
 
cuộc sống cần nhiều hơn một chút
để nhận thấy tất cả kết thúc
nếu bất cứ từ vựng nào chưa thuộc
nó ở trên trời
rằng những điều có thể nói
là những từ chúng ta sẽ viết
cho nhau
 
 
25.
 
một con hổ đến trong giấc mơ của tôi
tôi cố che giấu sự kinh hoàng
khi con hổ
đứng
lúc nửa đêm
hình ảnh đó có nghĩa là gì nhỉ?
 
như khi bạn lén lút làm thơ
và bạn phải lật tung tấm chăn
chui vào tận đáy
để tự vệ
 
và khi không thể
bạn chỉ còn cách hoá thành một con hổ
giấy...
 
 
26.
 
những hạt giống
chúng ta gieo
đã mọc thành cỏ dại
 
hoa
không còn nở hoa
 
chỉ còn những hạt bụi
bẩn thỉu
 
chúng ta tiếp tục ca
bài ca
nọc độc của những con rắn chúa
 
ở vườn Địa Đàng
bây giờ chỉ còn quấn vào nhau
trong dạ dày con rắn
ngâm
trong
tủ rượu
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021