thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Bảy bài thơ về thơ
 
 

Nhà thơ

 
Có lẽ nơi chốn
Là cái hình dung đầu tiên
Về một thực tế khác biệt
Với tâm tưởng
 
Như thân thể, ngôn ngữ, cái ta không thể xác định được
Ngay từ đầu, cũng như chọn lựa
Điều đó giống như sau khi ta ngủ, hay như khi ta chết
Mọi thứ được định đoạt, chắc chắn, ngay từ đầu, như cái sẽ biến mất.
Ngay xung quanh chúng ta, khi chúng ta chạm đến
Nó như mọi sự tưởng tượng sẽ vụn vỡ
Tâm hồn nó thì mỏng manh biết bao và đó là một sự giới hạn
 
Bước vào, đi qua, bước chân chúng ta dù mạnh mẽ
Vẫn chỉ là những đường lằn trên óc.
 
 
 

Tên tác giả

 
Họ đi qua bạn, hai mươi bước
Có lẽ hơn, rồi quay lại nhìn bạn, đi tiếp, như bạn là một biển chỉ đường
Với vài chữ, tên bạn, những dấu (nếu có)
 
 
 

Người đọc

 
Vài người bạn đã bỏ tôi
Khi tôi ngưng viết, điều đó thì đơn giản
Như cỏ thì cần mặt trời
Trang giấy cần mực của nó
 
Người ta không thể đọc khoảng trống không
Người ta không thể hiểu sự trống không
Trong trang viết của bạn, trừ khi nó được viết.
 
 
 

Chân dung

 
Có nhiều khi, tôi tự hỏi gương mặt nào được phát hoạ lên tôi
Không, không phải bằng hình ảnh, nó thì mơ hồ và đơn giản với tôi quá
Không phải bằng mắt, trái tim, trí tưởng tượng
Gương mặt tôi thì mơ hồ hơn thế
Khi tôi nhìn nó, nó nhìn thấy tôi rõ hơn tôi thấy nó
Và điều đó, không phải người xem nào cũng làm được
Không phải nó mà là tôi, không có nó mà là tôi
Đã không ở trong nó.
 
 
 

Thời gian

 
1.
 
“Đã bao nhiêu năm”, đó là một dấu hiệu chắc chắn, của thời gian, nhiều thứ đổi thay
Sự định đoạt, và người đọc thì cần điều đó, họ cần hai mươi năm, năm mươi năm, có lẽ cả đời bạn
Chỉ trong vài dòng ngắn
Và khi đó thì họ trở ra ngoài, nắng, gió, những hàng hiên, con đường...
Tất cả chỉ có thế, không hơn thế, con đường, nắng, gió, những hàng hiên...
 
2.
 
Đã hai ngày từ khi tôi chuyển từ ngày này sang ngày khác
Như một bước nhảy, qua cầu
Đã hai ngày khi những suy nghĩ xếp chồng lên tôi như một đống sách sắp sập
Và chúng thì tôi không muốn đọc đến
 
Không, không phải thời gian hối thúc, thời gian bây giờ thì không quan trọng, nó không phải vì bởi những con số
Mà tại con hẻm lúc này, nơi tôi đứng, tiếng khóc vẫn còn đó, y nguyên như khi ngày nó xảy ra, tiếng thét vẫn còn vang vọng
Tất cả chỉ là những đứa bé và điều này thì sẽ không bao giờ được viết
Không, không phải bởi thời gian hay những con số
Mà là chữ.
 
 
 

Chữ

 
Khi có hai con chữ tìm đến nhau, nó tìm đến kẻ thứ ba nhanh chóng
Nhưng khi con chữ thứ nhất đến thì sao?
Sự đơn độc trước khi có nó và sau khi có nó là y nguyên
Và đó là khởi đầu cho cô độc
 
Không, không phải bởi vì không có
Mà là vì đã có giữa đơn độc.
 
 
 

Bàn viết

 
Người ta đã mang tính chất viết quá nặng cho chiếc bàn
Để bây giờ dù biến hoá thế nào, nó vẫn còn tên như thế
với tôi, những con chữ, được xếp, nét trắng trên nền đen, đủ kí tự
trên chiếc hòm chữ nhật, khi mở ra
nó nhảy múa
Nhảy bậc đầu và đến bậc sau
Và khi nó mở được cánh cửa hoàn toàn
Hình ảnh của nó thật trong sáng và rạng rỡ.
 
 
 
---------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021