|
Thơ: cái gì lơ lửng
|
|
Có cái gì lơ lửng giữa tôi và trang giấy
Tôi cố gắng chép nó xuống.
Giữa tôi
và trang giấy
có cái gì lơ lửng.
Tôi cố gắng chép nó xuống.
Tôi cái gì lơ lửng trang giấy
(cố gắng chép) (xuống)
Tại sao tôi phải làm thế?
Tại sao tôi phải cố gắng chép xuống cái gì lơ lửng giữa tôi và trang giấy?
Tại sao tôi không viết tôi thẳng xuống trang giấy?
(như phun một bãi nước miếng từ miệng tôi thẳng xuống trang giấy)
Tôi phun mạnh một bãi nước miếng xuống trang giấy.
Bãi nước miếng bay ra khỏi miệng tôi và rơi xuống trang giấy.
Bãi nước miếng bay ra khỏi miệng tôi
lơ lửng giữa tôi và trang giấy nhanh hơn một chớp mắt
rồi rơi xuống trang giấy.
Miệng tôi ----------------> bãi nước miếng ----------------> trang giấy
Tôi không thể nào đi trực tiếp vào trang giấy.
Giữa tôi và trang giấy luôn luôn có sự lơ lửng.
Từ tôi đến trang giấy luôn luôn có một khoảng lơ lửng.
Phải chăng thơ chính là cái lơ lửng ấy?
Nếu thơ chính là cái lơ lửng ấy, tại sao tôi còn phải chép nó xuống trang giấy?
Liệu cái lơ lửng ấy có thể được chép lại bằng chữ trên trang giấy?
Liệu cái lơ lửng ấy có thể được chép lại hoàn toàn chính xác bằng chữ trên trang giấy?
Liệu bãi nước miếng tung toé xẹp lép trên trang giấy có phải là bãi nước miếng trong miệng tôi?
Nếu không,
có lẽ tôi phải luôn luôn ngậm sẵn một tờ giấy trong miệng.
06.09.2006
|