thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ba tuần nhang cho Henry Miller

Tuần 1: TƯỞNG NIỆM

Thưa cụ nội!
Cụ có đùa chăng, nổi lên giọng cười từ đáy nước?
Làm sao mà khóc được,
Cái nhân trung dài nửa gang?
Cụ có mộng tinh chăng, trời đêm nay gõ ba nghìn chậu gỗ,
Gầm gào sảng khoái mùa mưa sang?
Thầy Trang ơi , cụ nội tôi nay thành siêu thiên cổ,
Tháo đinh ra cho hoa hồng lả tả xuống trần gian,
Mình có đói cái đói của mình chăng, thằng bé con ngây ngô dán mũi vào tủ
kính?
Mình có yêu cái yêu của mình chăng,hỡi nhân gian ngàn thuở lăng loàn?
- Chỉ có mây thôi, mây phù du! - đêm hôm qua cụ hét,
Phủ cà sa cơn đốn ngộ khấp khểnh mắt da vàng,
Tôi cãi cọ cùng em trong dật dờ người thoát kiếp,
Lại trở về suy tưởng bọt tàn nhang,
Hay, hay, thế là hay, rũ mình ra khỏi cụ,
Trời thì mưa như yếu thận giữa Thiên Đường.
Thưa cụ nội!
Kẻ tọa thiền giữa ngã ba chí tuyến,
Nghe quả táo rơi kềnh vào bóng tối bàn tay,
Vườn Điạ Đàng chắc chiều nay cắt điện,
Con rắn mù ngủ gật phía trời tây,
Cây đâm rễ trên kia trùng trùng ngón loạn,
Chồi xanh xao trong giếng sỏi khô gầy,
Tôi vạch lên tờ chữ liền chữ đứt,
Chữ mù lòa tưởng niệm bạn bè tôi,
“Bầy chim vàng tung cánh về thần tính”
Cụ có bay chăng, chín mươi năm con hồng hộc nhớ nhung trời?
Chiếc lông ống chiều ngặt nghèo mưa tuôn cho trắng muốt,
Dứt luân xa chạng vạng bỏ ngang xương,
Cụ đội mưa về hư không không nhắm mắt,
Ta vỗ lưng nhau cùng nhảy điệu vô thường,
Thưa cụ nội !

Tuần 2: ( Gửi H. )

Thế là mày đã đi,
Rượu whisky lên cơn buồn thủy tinh ướt áo,
Đổ vào thơ không biết tuổi sang ngày,
Mà có quái rượu đâu, chỉ có ly không tròng trành thêm nát rượu,
Vèo một chuyến tàu say!
Hôm nay tao say, thật say, sóng sánh say mùi xác chết ,
Bậc vĩ nhân giải thoát ấy cũng tử tiệt sao mày?
Đi, kéo lê đuôi mà đi, con thần qui không tự biết,
Dừng chỗ dừng thì dừng, chẳng sướng sao?
Vàng như nghệ cây sáp vàng châu Á,
Thắp vơi đêm trên tóc người lãng đãng qua cầu,
Ôi mộng ảo, đáng thương thay là kẻ chết,
Mà thương hơn là kẻ sống, như mày, như chúng nó, như tao.
Mình khéo thật, chế tạo được Niết Bàn bỏ túi,
Rồi cùng đi ngất ngưởng hát nghêu ngao!
Mày có khóc bạn vong niên của lũ ta kinh Tantra chín khúc?
Ẩn hiện như rồng, thoắt cái đã tiêu dao,
Đẩy chiếc xe nôi đi, lấy kìm mà nhổ cỏ,
Nước mắt xanh lè dăm bảy bát cơm rau,
Ngậm ngùi đường chỉ tay nhìn trong mưa mờ tỏ,
Trôi trôi trôi ra thẳng bể chẳng quay đầu . . .
Hát ô hô huyền hồ, thôi treo cung lên vách,
Vách thì trắng trinh nguyên như lụa bạch,
Toàn những chuyện không đâu!

Tuần 3: KHÓI KHÔNG LỜI

Một lời, chỉ một lời thôi, nghẽn lối về Cực Lạc,
Kadiếp mỉm cười đánh rớt mấy nghìn trang,
Những khuôn mặt Bayon cười rách sách,
Henry Miller đi trong đám rước trẻ con,
Mặt trời cháy ngất ngư ngày nhật thực,
Vứt bút đi là hơn!
Leo lên tòa sen, say như thể bốn ông say cộng lại,
Một mình mình múa gậy vườn hoang,
Chữ nghĩa xổng chuồng phi như ngựa dại,
Còn lại ta trong Bất Tận Thiên Đường,
Lễ phồn thực hồn nhiên mang mang trời níu đất,
Trời có nói gì đâu? Đất có nói gì đâu? Chỉ biết huy hoàng!
-Ta có nói gì đâu? – tôi ghi âm lời Đức Phật .
Vậy mà bốn mươi chín năm ròng điên cuồng thuyết pháp,
Thương mướt mát người đau trong ngàn bộ kinh vàng,
Không sao nói, kẻ chết rồi không sao nói,
Rưng rưng chiều độc thoại, nắng rưng rưng,
Cỏ có điên chăng, hề, cỏ gấu?
Người có thiêng chăng, hề, người thương?
Chiều lên, lên tận độ,
Người đi và tàn rơi như khói lặn chân tường . . .
 
(Saigon, 6/1980)

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021