thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Vinh [doanh trại] thuần Việt
 
+ Để tặng nhà văn Võ Phiến, và…
 
bị chê là thiếu bản sắc văn hoá,
và đương nhiên,
khủng hoảng thuần phong mỹ phẩm [tục] trầm trọng,
đành bối rối,
nên [chúng ta] đâm ra tìm về: ăn, ngủ, đụ, ỉa… và bịnh
năm bản sắc gốc
làm lẽ sống và đời sống lịch sử [cũng như đương thời]
 
trước khi ăn,
chúng ta có:
            nấu, nướng, chiên, kho, hầm, hâm, ninh, hấp, rán,
            ran, chưng, luộc, chần, trụng, lùi, trui, phi, xào, xáo,
            quay, um, tráng [chả], đổ [bánh bèo, xèo], rim, tiềm,
            đồ, xôi, xổi, trộn, thồi, đun, hun, nhúng, khử, đồ, chấy,
            thắng, đúc [bánh đúc], bung, sao, hui, hon [thịt],
            khìa, thưng, thuôn [thịt], xông [khói], om [cà],
            tần [với thuốc bắc], ám [cá], bóp,… hầu hết là thuần Việt.
 
trong khi ăn,
chúng ta còn:
            xơi, xực, đớp, táp, ngốn, nuốt, dùng, nhậu, hưởng, húp,
            nhai, liếm, đưa đũa, vào bàn,… hầu hết thuần Việt.
 
vì dân Việt vốn văn minh tột đỉnh [tự nhận như vậy]
nên cái ăn vừa vị tha, vừa vị kỉ
luôn được nói đến
[ở đâu mà chả thế, nhưng chúng ta cứ nhận cho riêng mình]
còn ngủ, ỉa thiên về vị kỉ, không thèm nói tới…
 
vì đụ cũng vừa vị tha, vừa vị kỉ
cho nên [dù không muốn] vẫn bị đề cập [thậm chí đề cao]
không phải miếng trầu,
mà nó mới là đầu [và giữa, và cuối] của các câu chuyện
            đụ:
            trùm của các trùm
            nóc của các nóc
            gần gũi của các gần gũi
            sống động của các sống động
… trong các câu chuyện sống[*] từ hai người trở lên
và thường cùng phái
và còn gọi là:
            chơi, vào giường, vào trận, tòm, chung chăn gối, mần, lấp lổ,
            lấp đít, nhét vào, đun, trám, trả bài, rút củi, ôm,
            đè, thốc, thụt, dần [cho một trận], xúc, địt, đéo, thả,
            lấy mồ hôi, khử nước mắm, lên voi, đi dù, nhảy,
            đi trạm, chạy suốt, đổ lọ, đắp nền,… nói chung là thuần Việt.
 
và sau cùng là bịnh, ví dụ như ghẻ
chúng ta phân biệt nó với:
            chốc, mụt, nhọt, lát, giời, sài, đẹn, mề đay, chùm bao,
            hắc lào, lang ben, nấm, rạ, sởi, ngứa, lở loét…
 
chúng ta có:
            ghẻ nước, ghẻ lở, ghẻ ngứa, ghẻ tàu, ghẻ bọc,
            ghẻ phỏng, ghẻ hờm, ghẻ đỏ, ghẻ ruồi,
            ghẻ cóc, ghẻ da beo, ghẻ cái, ghẻ đen,
            ghẻ sài, ghẻ chốc, ghẻ khoét, ghẻ chùm,
            ghẻ gãi, ghẻ nặn, ghẻ hột…
 
chúng ta dùng:
            sưng, lở, loét, khô mủ, sẹo, rựng, rần,
            mung, nung [mủ], ung, thối, hôi,
            cái kèn, cái cồi, mạch lươn,… để diễn tả cấp độ
 
tất cả đều thuần Việt, thế mới tuyệt.
 
nhưng nó tiết lộ điều gì về lịch sử,
                                                văn hoá,
                                                văn minh,
                                                tâm linh,
                                                nhận thức,
                                                và thẩm mỹ của Việt Nam?
 
cùng chung một nỗi niềm vinh [doanh trại] thuần Việt
chúng ta đồng thanh hô to: botay.com
 
 
-----------------
[*] để phân biệt với các câu chuyện chết như trong các môi trường: giáo dục, khoa học, quân sự, tôn giáo, chính trị, hội nghị, họp hành…
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021