thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
TUYỂN TẬP THƠ [I]
(bản dịch Diễm Châu)
Lời toà soạn:
Ngay sau THƠ PALESTINE HIỆN ĐẠI, độc giả Tiền Vệ lại được thưởng thức TUYỂN TẬP THƠ của YEHUDA AMICHAI, nhà thơ lẫy lừng trong văn chương Do-thái đương đại, cũng qua bản dịch tuyệt hảo của nhà thơ Diễm Châu.
        Như thế, nhà thơ Việt Nam của chúng ta, với một hồn thơ không biên giới, đã đứng vào giữa hai dân tộc Palestine và Israёl với ước nguyện nối liền nhịp cầu hoà bình bằng thi ca. Việc làm này mang một ý nghĩa vô song, nhất là trong lúc này.
 
 
Đôi lời của người dịch:
YEHUDA AMICHAI (xin đọc là a-mi-khai), sinh tại Würzburg, Đức năm 1924, cùng với gia đình di cư qua Palestine năm 1936, từng tham dự cuộc chiến giành độc lập của Israёl năm 1948 (trong ngành pháo binh, trên sa mạc Neguev) và chiến dịch Sinai năm 1956.
        Xuất hiện đồng thời với Nathan Zach và David Avidan trên tạp chí Likrat (Thơ) ở Giê-ru-sa-lem từ những năm 1950, Amichai là một trong những thi sĩ đã đem lại cho thi ca tiếng Hy-bá nguồn hứng khởi hiện đại. Ông còn là một tiểu thuyết gia, người viết truyện ngắn và tác giả một số kịch bản. Ngoài công việc sáng tác, ông dạy học ở Giê-ru-sa-lem. Năm 1982, Yehuda Amichai được tặng «Giải thưởng Israёl» cho toàn bộ tác phẩm.
        Thơ Amichai có nhiều bài gắn liền với quê hương trần thế. Vũ trụ thơ Amichai làm bằng những lời tiên tri, những hiện thực của Israёl đấu tranh cho một đất hứa và khát vọng hòa bình của một dân tộc mãi mãi còn «du mục», như Caïn. Cả trong những cuộc tình, rất nhiều hình ảnh người đàn bà cũng vẫn là Israёl!
        Thơ Amichai có những nét hài hước – đôi khi đau đớn nhưng không bao giờ châm biếm – của một người đã từng sống trải và cái giọng đắm say của một kẻ đã từng yêu nhiều và yêu tha thiết.
        Tên tuổi Amichai không còn xa lạ với những người Do-thái của các dân tộc, và tôi tự hỏi liệu có cần một Giải thưởng văn chương quốc tế cho Amichai để cái thế giới nhiễu sự này ngừng quay cuồng đôi phút và ngẫm nghĩ tới điều mà Amichai đã viết về một thi sĩ của dân tộc ông:
... từ vết thương nơi ngực ta
Thượng đế dò xét thế giới.
 
(1991)
________________________________
 
Yehuda Amichai (1924-2000)
TUYỂN TẬP THƠ [I]
 

THƠ CỦA SION VÀ GIÊ-RU-SA-LEM

 
 
4
Tôi không có gì để nói về chiến tranh
không có gì để thêm thắt. Tôi hổ thẹn.
 
Tất cả những gì tôi học biết trên đời
tôi đã từ bỏ như sa mạc
từ bỏ nước.
Và những cái tên mà tôi tưởng không quên
tôi đã quên.
 
Chính vì chiến tranh mà tôi muốn nói lại
nhân danh một niềm vui giản dị cuối cùng:
Phải. Mặt trời quay chung quanh trái đất.
Phải. Trái đất phẳng như một tấm ván bập bềnh.
Phải. Thượng đế ở trên trời.
 
 
15
Ngay cả những cuộc tình của tôi cũng tính bằng những cuộc chiến:
tôi nói chuyện xẩy ra sau Đệ Nhị
Thế chiến. Chúng tôi gặp nhau ngày nọ
sau Cuộc Chiến Sáu Ngày. Tôi sẽ không bao giờ nói
trước thời hòa bình 45-48 hay trong thời
hòa bình 56-67.
Nhưng nhận thức về hòa bình
chuyền từ xứ này qua xứ khác
như những trò chơi con trẻ
thật giống nhau ở khắp nơi.
 
 
21
Giê-ru-sa-lem là một thành phố nơi mọi người nhớ
mình đã quên một điều gì
nhưng không nhớ đó là điều chi.
 
Và chính để nhắc tôi nhớ lại điều đó
tôi mang khuôn mặt của cha tôi trên khuôn mặt tôi.
 
Ấy là thành phố nơi các kho dự trữ
những điều tôi mơ
tràn đầy như dưỡng khí của những người thợ lặn.
Sự Thánh thiêng của nó
đôi khi biến thành tình yêu.
Và những câu hỏi nêu lên
giữa những ngọn đồi này cũng vẫn là những câu hỏi ấy:
Các người có thấy đàn thú của tôi? Các người có thấy
kẻ chăn giữ đàn thú ấy?
 
Và cánh cửa nhà tôi mở
như nấm mồ
của một người sống lại.
 
 

CON TÔI THƠM MÙI HOÀ BÌNH

 
Con tôi thơm mùi hòa bình
khi tôi nghiêng mình trên nó
đó không phải chỉ là mùi xà-bông.
 
Mỗi người trong chúng tôi đã từng là một đứa trẻ thơm mùi hòa bình
(Và trong toàn xứ lúc này không còn lấy một
máy xay gió nào quay)
 
Ôi quê hương tơi tả như áo quần
không còn chắp vá lại được
và những tổ phụ cô đơn nghiêm khắc trong hầm mộ.
Im lặng què cụt của con trẻ.
 
Con tôi thơm mùi hòa bình
bụng mẹ nó
đã hứa với nó
điều mà Thượng đế không thể hứa với chúng tôi.
 
 

BÀI THƠ KHÁC VỀ HOÀ BÌNH

 
Người tôi yêu không đi chinh chiến
nàng học ái tình và lịch sử
từ thân xác tôi và những cuộc chiến tranh của nó.
 
Và ban đêm khi thân xác tôi biến đổi
chiến tranh thành hòa bình, nàng ngạc nhiên.
Sự ngạc nhiên ấy chính là tình yêu của nàng và công việc tập sự của nàng.
Những cuộc chiến tranh của nàng và hòa bình của nàng. Giấc mơ của nàng.
 
Và giờ đây tôi đã tới giữa tuổi đời.
Ấy là lúc người ta khởi sự
sắp xếp những hiểu biết những chi tiết
và những bản đồ tinh xác
của một xứ mà chúng ta sẽ không bao giờ chiếm đóng
và của một địch thủ một người tình
mà biên giới chúng ta sẽ chẳng bao giờ vượt qua.
 
 

CHÚNG TA ĐÃ THẬT GẦN NHAU

 
Chúng ta đã thật gần nhau
như hai con số của một cuộc xổ số
cách nhau một số thập phân,
một trong hai chúng ta có lẽ sẽ trúng số.
 
Xinh đẹp là khuôn mặt và tên em in trên em,
như trên chiếc hộp đựng một thứ đồ hộp tuyệt vời:
trái cây và tên của trái cây.
Nhưng em có còn trong đó?
 
Sẽ đến thời, những ngày
cũng sẽ dịu êm như những đêm
và xinh đẹp với hết thảy những người
không còn bận tâm tới thời gian.
Tới lúc đó chúng ta sẽ biết.
 
 

ANH ĐÃ MƠ TỚI EM

 
Anh đã mơ tới em. Giấc mơ của anh tựa như
một nỗi thảm sầu lớn lao trong phòng đợi
của một nhà ga ở Luân-đôn. Bỗng dưng
khuôn mặt em có đó
cùng với bóng đêm của nó và giấc ngủ nó xa xăm.
 
 
Những người trẻ tuổi xinh đẹp ghi nơi họ tới,
những chuyến tàu lên đường, và những bức điện ướt át đi theo
những người cần tới cho chuyến đi.
 
Anh nhớ tới em hạnh phúc
như một đứa trẻ trước cửa hàng
đưa tay chỉ trỏ kẹo bánh.
 
Lúc đó anh chỉ đọc thấy hiện tại trong lòng bàn tay em
và trên gương mặt em: không một thời nào khác.
Và những gì đã có sẽ lại có
và những gì chưa có sẽ có, phải, sẽ có.
Chỉ có em mà khuôn mặt lúc này tựa như
khung cửa của một ngôi nhà xa dần: không không bao giờ nữa.
 
 

THƠ CHO MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ

 
1
Mình em trắng tựa cát
nơi trẻ nhỏ chưa bao giờ nô đùa
 
mắt em buồn và đẹp
như những hình vẽ hoa trong một cuốn sách giáo khoa
 
dải băng cột tóc em rủ xuống
như làn khói cuộc tế lễ của Caïn:
 
tôi phải giết em tôi
em tôi phải giết tôi.
 
 
2
Suốt đêm đôi giầy trống rỗng của em
đã kêu bên giường em.
Tay phải em buông thõng từ giấc mơ.
Tóc em học tiếng đêm
từ cuốn sách tả tơi của gió.
 
những tấm màn lay động:
các sứ giả ngoại cường.
 
 
3
Nếu em mở tấm áo khoác ngoài
cuộc tình của tôi ắt nới rộng
 
Nếu em mang chiếc nón tròn trắng ấy
máu tôi hẳn phải đỏ rực
 
khắp mọi nơi em yêu
phải liệng đồ đạc ra khỏi buồng,
 
và cây cối núi non các vùng biển ra khỏi thế giới
vì thế giới quá chật hẹp
 
 
4
Khi em mỉm cười
những ý nghĩ trang nghiêm đâm nhàm chán.
 
Ban đêm núi non là im lặng ở bên em,
buổi sáng, cát cùng với em tuôn ra biển.
 
Khi em làm điều tốt cho tôi
mọi kỹ nghệ nặng đều im tiếng.
 
 

BÀI CA ÁI TÌNH VƯƠNG GIẢ

 
Em đẹp như những lời tiên tri
và buồn như những lời được thực hiện,
lặng lẽ như hòa bình sau đó.
Hằn nỗi quạnh hiu trắng của bông nhài
miệng em có những răng nanh của chó sói và nữ hoàng
 
Tấm áo ngắn em mang là của bây giờ
nhưng những tiếng khóc và tiếng cười của em đã thật xưa
có lẽ là từ pho sách về các vì vua khác.
Tôi chưa bao giờ thấy bọt sủi ở lỗ mũi một con ngựa chiến
nhưng khi em làm xà-bông nổi bọt trên thân hình em
tôi thấy.
 
Em đẹp như những lời tiên tri
không bao giờ được thực hiện.
Và ấy chính vết sẹo vương giả của em
nơi lưỡi tôi lướt qua và những ngón tay tôi
trên vết thương êm dịu ấy.
 
Bằng đôi giầy cứng em tới nện vào
hàng rào sắt nhà tù chung quanh tôi.
Những chiếc nhẫn điên khùng của em
là vết sùi thánh thiện của những ngón tay em.
 
Đến từ trái đất
là tất cả những gì em không còn muốn thấy:
cột trụ và bàn chân quỳ, đường viền cửa và chum vại, rượu thừa
 
Có rất nhiều khuôn mặt lẩn tránh ở đây
(ai tránh ai)
và ban đêm cây trượng vàng đui mù ấy
đè nặng trên những khoái lạc
bằng sức nặng của vương quyền và mỏi mệt.
 
 

TÓC EM KHÔ SAU CHÓT

 
Tóc em khô sau chót
khi chúng ta đã xa biển
khi những lời nói và muối hòa lẫn trên mình chúng ta
đã tách rời nhau bằng một tiếng thở dài,
và thân hình em không còn cho thấy
dấu hiệu của những tiền tích khủng khiếp.
Và thật là hoài công khi chúng ta đã để quên trên bãi biển
những sự vật để trở lại đó.
Chúng ta đã không trở lại.
 
Hôm nay tôi lại nhớ tới những ngày
tên em được ghi như tên một con tầu biển.  
Và chúng ta đã nhìn thấy ra sao giữa hai cánh cửa mở
một người suy tư, và chúng ta đã nhìn ngắm ra sao
những đám mây với cái nhìn xưa xa ấy
cái nhìn thừa hưởng của tổ tiên
khi ngóng chờ mưa,
Và làm sao ban đêm, khi thế giới nguội lại,
thân thể em vẫn giữ được hơi ấm thật lâu
như biển.
 
 

CÓ MỘT LẦN MỘT MỐI TÌNH LỚN

 
Có một lần một mối tình lớn đã cắt đời tôi ra làm hai.
Mảnh đầu tiên tiếp tục dãy dụa
ở một nơi khác như một con rắn bị chặt làm đôi.
 
Những năm tháng trôi qua đã khiến tôi dịu lại
đã hàn gắn trái tim tôi, bình định đôi mắt tôi.
 
Và tôi như người
trong sa mạc Giu-đê-a nhìn thấy tấm bảng:
«Mực nước biển»
Người ấy không thấy được biển nhưng biết rõ biển.
 
Và như thế ở mọi nơi tôi đều nhớ tới khuôn mặt em
ở «mực nước khuôn mặt» em.
 
 

KHÔN LANH BUỒN

 
Với một sự khôn lanh buồn em đã học cách
khai thác ái tình của thiên hạ.
Với một giọng nói căng thẳng và xấc của những đứa con trai
em nói những lời nông nổi
và thân xác em lởm chởm những tóc
ở những nơi của lời tiên tri.
 
Nhưng da em là lớp da ngoài
của tất cả những gì xẩy tới.
Khi tôi vuốt ve em ban đêm
tôi vuốt ve những cuộc chiến tranh và những vị vua xưa
và trọn những dân tộc còn lang thang hay đã được bình định.
 
Tôi nắm lấy tay em trong tay tôi
trong tay em một chiếc khăn tay và những giọt lệ
trong những giọt lệ là muối
Muối của mọi thứ Muối.
 
 

NHƯ THỂ LÀ

 
Như thể là
khi nước uống ban đêm kế đó đã trở thành
tất cả rượu nho của thế giới.
 
Và những cánh cửa, tôi sẽ không bao giờ nhớ
chúng mở vào bên trong hay mở ra bên ngoài,
và những chiếc nút ở ngưỡng cửa nhà em
là để bật đèn, bấm chuông hay im lặng.
 
Ấy là điều chúng ta đã muốn. Phải chăng ấy thực là điều chúng ta đã muốn?
Trong căn nhà ba buồng của chúng ta
gần bên khung cửa sổ mở
em đã hứa với tôi rằng sẽ không có chiến tranh.
 
Tôi đã tặng em một chiếc đồng hồ thay vì
nhẫn cưới: thời gian chính xác và tròn trịa,
trái cây chín nhất
của thao thức và vĩnh cửu.
 
 

SÁU BÀI THƠ CHO TAMAR

 
 
1
Mưa nói trong lặng lẽ
bây giờ mi có thể ngủ.
 
Bên giường tôi, những chiếc cánh ồn ào của tờ báo
không có thiên thần nào khác.
 
Tôi sẽ thức dậy sớm để mua chuộc ngày sắp tới
để ngày thuận lợi cho chúng ta.
 
 
2
Em có tiếng cười của chùm nho
nhiều tiếng cười xanh và tròn.
 
Mình em đầy rắn mối
hết thảy đều ưa nắng.
 
Hoa mọc ngoài đồng cỏ, cỏ mọc trên má tôi
mọi sự đều có thể được.
 
 
3
Em luôn luôn
ở trên mắt tôi.
 
Mỗi ngày trong cuộc sống chung của chúng ta
Koheleth * lại gạch đi một dòng trong pho sách của ông.
 
Chúng ta là bằng cớ cứu gỡ trong vụ án khủng khiếp
chúng ta sẽ miễn nghị cho tất cả!
 
 
4
Như vị máu trong miệng
mùa xuân ập tới trên mình chúng ta.
 
Thế giới tỉnh thức đêm nay
nằm ngửa, mắt mở to.
 
Trăng theo đường má em
và ngực em theo ngực tôi.
 
 
5
Tim em bồi hồi xúc động
bên trong mạch máu em.
 
Đôi mắt em còn ấm như những chiếc giường
thời gian đã thiếp đi ở đó.
 
Cặp đùi em là những ngày tươi đẹp mới đây
tôi đến với em.
 
Tất cả một trăm năm mươi bài thánh vịnh
gầm lên cùng một lúc.
 
 
6
Đôi mắt tôi muốn trôi qua
như hai mảnh hồ kế cận
để nói với nhau
tất cả những gì chúng đã thấy.
 
Máu tôi có nhiều kẻ thân thuộc
không bao giờ tới thăm viếng nó.
 
Nhưng khi họ mất
Máu tôi thừa kế.
 
-----------------------
* hay Qôhelet, thường được dịch là Giảng sư, cũng là tên con trai của David, vua Giê-ru-sa-lem; tên một cuốn sách của người Do-thái xưa, được nhập chung trong Thánh kinh Cựu ước. (người dịch)
 
 

ĐẮNG CAY VÀ MAU CHÓNG

 
Kết thúc đã thật đắng cay và mau chóng
nhưng chậm rãi và dịu êm là thời gian giữa chúng ta
chậm rãi và dịu êm đã là những đêm
khi đôi tay tôi không nối lại
để tuyệt vọng mà để yêu đương
thân xác em đặt giữa đôi tay ấy.
 
Và khi tôi lọt vào em
duy một cái đau dữ dội
mới có thể đo mức độ chính xác
của niềm hạnh phúc lớn lao kia.
 
Chậm rãi và dịu êm đã là những đêm.
Hôm nay thời đắng cay và nghiến rít như cát.
«Chúng ta nên hiểu biết» và những công thức khác.
 
Và chúng ta càng rời xa tình yêu
chúng ta càng gia tăng lời lẽ
và những câu nói thật khôn ngoan.
Giả như còn ở lại với nhau
rất có thể chúng ta đã trở thành sự im lặng.
 
 

TRONG NHỮNG GIẤC MƠ TỒI TỆ NHẤT CỦA ANH

 
Trong những giấc mơ tồi tệ nhất của anh
Đôi mắt em ngời sáng
Bên những bức tường
Mà hòn đá tảng
Là một trái tim.
 
Trong tất cả những chuyện đã rồi
Phân ly thật không thể tránh.
 
Trong những giấc mơ anh nghe thấy một tiếng nói –
Đó không phải tiếng của anh
Cũng không phải tiếng của em –
Cũng không phải tiếng nói thoát thai từ tiếng của em
 
Đôi mắt nhíu lại. Đôi mắt anh
Là đôi mắt của loài thú mỏi mệt
Đói khát bao ngày
Những ngày đã qua đi cùng những đêm.
 
Chúng đã nắn khuôn mặt ái tình của anh
Như khuôn mặt một người chết
Không để ý gì tới anh
Đang nằm ngủ bên em.
 
Ấy chính khuôn mặt thật của anh đó.
 
 

THẬT ĐÁNG TIẾC CHÚNG TA ĐÃ LÀ MỘT PHÁT MINH TUYỆT VỜI

 
Họ đã tiện
bắp đùi em rời khỏi hông anh.
Đối với anh hết thảy bọn họ đều là
những nhà giải phẫu. Luôn luôn thế.
 
Họ đã tháo gỡ chúng ta
rời khỏi nhau.
Đối với anh hết thảy bọn họ đều là
những kỹ sư. Mãi mãi.
 
Thật đáng tiếc. Chúng ta đã là
một phát minh tuyệt vời của tình ái.
Một chiếc phi cơ làm bằng đàn ông và đàn bà.
Với đôi cánh và tất cả.
Chúng ta đã lượn đôi chút trên mặt đất.
 
Và chúng ta cũng đã bay chút đỉnh.
 
 

CHÚNG TA ĐÃ LÀM ĐIỀU ĐÓ

 
Chúng ta đã làm điều đó trước tấm gương
và giữa ánh sáng. Chúng ta đã làm điều đó trong bóng tối,
dưới nước và nơi cỏ cao.
 
Chúng ta đã làm điều đó để tôn vinh con người
và để tôn vinh con thú và tôn vinh Thượng đế.
Nhưng tất cả đều không muốn biết gì về chúng ta,
họ đã thấy những kẻ khác làm điều đó.
 
Chúng ta đã làm điều đó với tưởng tượng và màu sắc,
với mái tóc chúng ta hòa lẫn vào nhau
và trong cuộc học tập hạnh phúc
thật vất vả. Chúng ta đã làm điều đó
như những vòng bánh xe và những linh vật
và những chuyện phi thường của các nhà tiên tri.
Chúng ta đã làm điều đó với sáu cái cánh
và sáu cái chân,
nhưng trên đầu chúng ta trời cao
thật cứng rắn
như đất mùa hè dưới chân chúng ta.
 
 

TỪ TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT

 
Từ tất cả những người đã chết của hết mọi thời
Từ tất cả những khoảng trống trong những hàng binh sĩ
Từ những vết nứt trên tường
Từ những cánh cửa chúng ta đã không khép kỹ
Từ những bàn tay chúng ta đã không nắm chặt
Từ khoảng cách giữa những thân xác của chúng ta
những thân xác mà chúng ta không xáp lại,
vùng lãnh thổ bao la trải rộng và sinh sôi nẩy nở,
bình nguyên, sa mạc
nơi linh hồn chúng ta sẽ ra đi không hy vọng, sau cái chết.
 
 

*

 
Trong thung lũng này
thung lũng bị vô số những dòng nước không tuổi đào khoét
để lúc này một làn gió nhẹ
lướt qua đây trên trán anh,
anh nghĩ tới em.
Từ những sườn dốc của thung lũng, anh nghe thấy
những tiếng người và máy
phá hủy và xây dựng.
 
Có những cuộc tình không thể
chuyển đi nơi khác.
Chúng chỉ chết trong thời gian của chúng và nơi chốn của chúng
như một món đồ cũ cồng kềnh
chỉ biến đi
với ngôi nhà và cái mái.
 
Nhưng thung lũng này là hy vọng
bắt đầu lại mà không phải chết,
yêu mà không quên cuộc tình kia,
được như gió
lúc này lướt qua đây
thật tình cờ.
 
 

TRONG THỜI GIAN CỦA TÔI, Ở NƠI EM

 
Chúng ta là hai trong thời gian của tôi, ở nơi em.
Em em cho nơi chốn, còn tôi thời gian.
Bình thản như con cọp thân xác em đợi chờ
sau những mùa và thời trang, thu ngắn nối dài
hàng hoa hay lụa, trắng trong hay ủ dột.
 
Chúng ta đã đổi những giá trị của mình lấy của loài thú
bình thản như những con cọp dành cho vĩnh cửu,
và đồng thời sẵn sàng bùng cháy vào mọi lúc
cùng với cỏ khô khi mùa hè chấm dứt.
 
Tôi đã chia sẻ những ngày với em, và những đêm.
Chúng ta đã nhìn tận mặt mưa.
Chúng ta không phải là những kẻ mơ mộng
ngay cả trong những giấc mơ của chúng ta.
Và trong nỗi âu lo này hòa bình đã làm tổ
trong thời gian của tôi, ở nơi em.
 
Vô số những giấc mơ mà tôi mơ tới em nhiều đêm
báo trước sự chấm dứt của em với tôi
như đông đảo những con hải âu báo trước
biển đã gần.
 
 

KỶ NIỆM LÀ MỘT THỨ HY VỌNG

 
Tốc độ của khoảng cách giữa chúng ta:
Không phải là người này ra đi và kẻ kia ở lại
mà là tốc độ nhân đôi của những kẻ rời nhau.
 
Cả đến những đổ nát của ngôi nhà tôi đã phá hủy
cũng không còn thuộc về tôi.
Tất cả những lời chúng ta đã muốn nói với nhau trong đời
đều bị nhồi nhét nơi
những khung cửa sổ mới
trong lúc chúng ta im lặng.
 
Tôi không rõ em đã gặp chuyện gì từ ngày ấy
và dù cho chuyện gì xẩy đến với tôi
tôi cũng chẳng hay chuyện xẩy tới ra sao.
 
Kỷ niệm là một thứ hy vọng.
 
 

THAY VÌ NHỮNG LỜI NÓI

 
Người tôi yêu có một tấm áo trắng rất dài
của giấc ngủ, mất ngủ và đêm tân hôn,
buổi tối ngồi bên chiếc bàn nhỏ,
nàng đặt lên đó một cái lược, hai cái ly
một cái bàn chải, thay vì những lời nói.
Rút vô số những chiếc kim từ trên mái tóc
nàng ngậm chúng nơi miệng, thay vì những lời nói.
 
Tôi xù tóc nàng ra, nàng chải lại,
tôi làm tóc nàng rối. Còn gì nữa?
Nàng thiếp đi thay vì những lời nói,
và giấc ngủ của nàng biết rõ tôi
xao động trong những giấc mơ của nàng dịu mướt,
bụng nàng thấm hút không vất vả
tất cả những lời tiên tri hung bạo
của ngày thế mạt.
 
Tôi đánh thức nàng dậy: chúng tôi quả là
khí cụ của một cuộc tình khó khăn.
 
 

BÂY GIỜ TRONG CƠN BÃO

 
Bây giờ trong cơn bão trước giờ phút bình lặng,
anh sẽ nói với em những lời mà anh
đã không thể nói với em trong giờ phút bình lặng trước cơn bão
e chúng ta bị nghe thấy và khám phá.
 
Rằng chúng ta chỉ là những kẻ láng giềng trong cơn gió thoảng
bị ném chung vào một cơn lốc cũ Babylon.
Và những nhà tiên tri cuối cùng thuộc vương quốc của dòng máu anh
đã nói tiên tri trên nền trời của da thịt em.
 
Và thời gian thuận lợi cho chúng ta và trái tim chúng ta
và nơi chúng ta những cơ bắp mặt trời đã trở thành vàng
trong một thế vận hội của những cảm giác
và trước hàng ngàn khán giả
để chúng ta biết rằng chúng ta tồn tại
để trời còn mây.
 
Phải, chúng ta đã gặp nhau ở một chốn an toàn,
lịch sử đã bắt đầu ở đấy, một nơi
không có những biến cố dồn dập.
Và chiều nay tiếng nói đã khởi sự câu chuyện của mình
bên chiếc giường của xấp nhỏ.
 
Và bây giờ, hãy còn quá sớm cho khoa khảo cổ
và cũng đã quá trễ để đổi thay những gì đã làm.
Mùa hè sẽ tới và tiếng động nặng nề của những bước chân
sẽ chìm vào cát mềm vĩnh viễn.
 
 

ĐÊM NAY MÁU ANH ĐÃ MƠ TỚI MÁU EM

 
Đêm nay máu anh đã mơ tới máu em:
cả hai đều chảy trên con đường đổ xuống
và thân xác chúng ta mở toang như hầm đá
nằm bên những chiếc xe. Trong im lặng
 
người ta đã lượm những cái xác trắng của chúng ta
nhưng máu chúng ta hòa lẫn vào nhau chảy,
cuốn theo hạt cỏ dại,
tạo thành một con kênh uể oải và hạnh phúc.
 
Ai đã băng qua nó vào một giờ của Giê-ru-sa-lem
tưởng đã thấy cùng một dòng máu duy nhất.
 
 
(còn tiếp một kỳ)
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021