thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [42]
(tiếp theo)

 

Bí mật của một người đàn bà:

“Trước khi lấy chồng, tôi đã có một vài mối tình. Hơi khiêm tốn đối với một cô gái đẹp và nổi tiếng. Bởi vì nổi tiếng nên tôi không thể tiết lộ nghề nghiệp và danh tính. Cứ coi tôi là một người đàn bà như mọi đàn bà khác trong câu chuyện cũng rất đàn bà mà tôi sẽ kể này. Cũng vì đẹp và nổi tiếng, hắn – người sẽ là chồng tôi – quyết tâm chiếm tôi cho bằng được. Khi ấy tôi còn rất trẻ, hắn theo tôi mỗi ngày. Tôi không ghét hắn nhưng không thể yêu hắn, dù hắn là người có quyền và có tiền. Một mẫu người đáng để cho nhiều cô gái khác mơ ước. Không phải tôi kênh kiệu gì, đơn giản là tôi không thích và không thể ép lòng thích. Đời còn dài mà. Tôi không hề biết rằng đời tuy dài nhưng số phận tôi ngắn ngủi trong một kết thúc cay đắng. Hắn đã lừa cho tôi say và hiếp tôi ngay trên xe hơi của hắn. Sau đó là những ngày năn nỉ. Cuối cùng, hắn dí súng vào đầu hắn và nói nếu không tha thứ cho hắn và cưới hắn thì hắn sẽ chết ngay trước mặt tôi. Tôi đành phải nhận lời làm vợ hắn nhưng vẫn nói không tha thứ. Đám cưới nhanh chóng được tổ chức trước khi tôi biết chắc chắn mình có thai hay không. Ngay đêm tân hôn, hắn đã đánh tôi một bạt tai chỉ vì tôi vô tình nhắc đến tên một người tình cũ. Sau đó hắn hiếp tôi. Đau từ trong ra ngoài. Âm đạo khô ran. Tôi chịu đựng vì nghĩ rằng hắn ghen. Những ngày kế tiếp, hắn luôn tìm một cái cớ gì đó để đánh tôi. Sau đó vẫn là hiếp cho bằng được. Rồi lại tiếp tục nài nỉ van xin tôi tha thứ. Cuối cùng, tôi hiểu ra rằng, hắn bạo dâm. Tại sao tôi có thể chịu đựng được? Đấy là một bí ẩn mà không bao giờ tôi có thể hiểu được chính mình. Tôi kinh tởm. Tôi sợ hãi. Nhưng tôi vẫn không thể bỏ hắn. Tôi nhu nhược trước cả những hèn hạ và sự đe dọa của hắn. Rất nhiều lần, hắn dọa tự sát, dọa đốt nhà và dọa giết cả tôi. Tôi buông xuôi cho hắn hiếp suốt 5 năm mới vùng thoát ra được. Hơn 20 năm sau, tôi vẫn còn khiếp sợ. Tôi không thể gần bất cứ một người đàn ông nào, ngay cả với người tôi thật sự yêu thương. Tôi nói với anh ấy, anh làm gì cũng được, nhưng đừng đụng vào chỗ ấy của em. Một cảm giác rờn rợn chạy suốt tôi từ chân tới đầu mỗi khi anh ấy muốn làm tình. Cả linh hồn tôi cũng ớn lạnh. Một sự thương tổn không bao giờ lành. Tôi đành sống một mình cho nhan sắc tàn phai oan uổng”.

XX nhắn tin cho tôi: “Anh xỏ lá”.

Những tưởng tôi chỉ phải chia tay với quá khứ, nhưng giờ đây, tôi cũng đang chia tay với tương lai. XX không hiểu tôi. Không hiểu cái thứ ngôn ngữ vong mạng song trùng nhị bội thất tán của tôi. Hiện tại của tôi trở nên sình lầy u mặc.

XX nhắn tin tiếp: “Cầu cho sét đánh anh một tuần hai lần, một tháng tám lần, một năm một trăm lẻ bốn lần”.

Như thế có nghĩa là một tuần tôi chết hai lần, một tháng tám lần, một năm một trăm lẻ bốn lần. Tôi sẽ có hai lần được chôn trong một tuần, tám lần được chôn trong một tháng, một trăm lẻ bốn lần được chôn trong một năm. Quả thật bận rộn. Nếu Chúa nhân từ, con sẽ được lên thiên đàng một tuần hai lần, một tháng tám lần, một năm một trăm lẻ bốn lần.

Tôi đang đọc Tử thư Tây Tạng. Nếu chỉ trong một năm, tôi phải đối diện với cái chết 104 lần, tôi sẽ có 104 kinh nghiệm về các phóng tưởng của tự tâm. Chắc chắn tôi sẽ không còn sợ hãi trước cái ác trong linh quang của sự chết và được giải thoát.

N hẹn tôi đến Café Terrace. Em sẽ mua một miếng đất và xây một cái villa nhỏ theo ý mình, anh làm quản gia cho em nhé. OK, nhưng sét đánh anh chết rồi, anh chỉ có thể làm ma xó coi chừng âm binh cho em thôi. Như thế cũng tiện, N nói. Anh sẽ bóp cổ bất cứ đứa nào đến gần em.

Tôi hỏi N: Em có sợ ma không?

Sợ.

Em có sợ anh không?

Sợ.

Em có sợ đầy tớ không?

Sợ.

Cái gì em không sợ?

Không có cái gì em không sợ.

N co lại trong chiếc ghế bành được đan kết bằng cây lục bình. Trong một lúc, tôi nghĩ N cũng có thể được đan vào ghế như một sợi đay. Con người bị vắt khô và bó lại từng bó trên cánh đồng. Tôi vẫn luôn cảm thấy tính đồng nhất trong mọi sự vật. N vẫy tay chào một người vừa đi qua. Tôi cũng thấy anh ta giống như cây lục bình trôi lên trôi xuống trên cùng một dòng sông. Không quá khứ. Không tương lai. Tôi nói với N tôi phải đi. N hỏi anh không có ý định thay đổi chứ? Tôi bảo không. Chúng ta chẳng quyết định được điều gì. N đã thật sự bị đan vào ghế. Cả anh chàng mới đến cũng bị đan vào ghế.

Tôi nghĩ mình đã đi rất xa. Một anh đạo diễn trẻ gặp tôi trên đường, níu lại. Lâu quá không gặp anh, trông anh lúc này khác trước nhiều, có dịp em sẽ mời anh đóng một vai. Tôi hỏi ông Trịnh Cung, kinh nghiệm làm tài tử xinêma của anh thế nào? Cảm giác khi làm một người khác giống như bị cù vào nách. Chán. Tôi bỏ đi. Con đường càng lúc càng hẹp. Tôi muốn quay lại tìm N. Gỡ N ra khỏi ghế. Nhưng N đã không còn ở đó. Cả những chiếc ghế đan bằng sợi dây lục bình cũng không còn, như thể N đi mang theo cả ghế. Thay vào đó là những chiếc ghế bành màu đỏ. Không ai ngồi. Tôi cảm thấy mình bị mất quá khứ một lần nữa. Giống như người ta bóc củ hành tây. Vì thế, tương lai cũng mất theo, thêm một lần.

 

22.7.2005

 

(còn tiếp)

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [28]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [29]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [30]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [31]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [32]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [33]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [34]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [35]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [36]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [37]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [38]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [39]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [40]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [41]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021