|
Tụng ca
|
|
tiễn Mẹ lên đồi
một hôm Mẹ đi vào lòng đất
hắn trở về bơ vơ lầm lũi giữa biển và núi
giữa sống và chết
biển gào thét gầm gừ
dàn đồng ca cầu hồn khắc khoải tiếng chim hải âu
núi lởm chởm vách dựng ngược gai góc
tảng tảng ẩm ướt rêu thương đau
hắn chưa lớn khôn mà thoắt hóa già đời
đứa mồ côi nhỏ nhoi nhắm hướng chân trời
hắn gọi Mẹ, hắn gọi Mẹ không thôi...
thân xác hắn là của Mẹ
xương máu hắn là của Mẹ
không có hắn nếu không có Mẹ
hắn yếu đuối quờ quạng lang thang sinh mệnh
trên mặt đất mênh mông
một mình
hắn là đứa con không Mẹ
hắn là một người-thiếu
một người-mất-Mẹ,
hắn đi như không biết đi đâu
không biết về đâu
tâm thức cô liêu dẫn dắt hắn tiến tới trước
giữa sống và chết
biển gầm gừ gào thét
dàn cầu hồn khắc khoải hải âu
núi lởm chởm gai góc vách dựng ngược
ẩm ướt tảng tảng rêu thương đau,
đêm nằm mơ hắn khóc gọi Mẹ
hắn gọi Mẹ không thôi
đầu đời hắn gọi Mẹ
suốt đời hắn gọi Mẹ làm người
sinh mệnh ngẫu nhiên mù quáng
xô dắt hắn về một hướng chân trời
hắn ước vọng một người nữ khác
người-nữ-thứ-hai,
sống là bắt đầu từ hố thẳm không biết
hành trình cô đơn đến hố thẳm hủy diệt
dằng dặc khổ đau hoan lạc
ma quỉ lẫn thần linh
đời hắn cười khóc với ảo ảnh mê điên
đắm say và thù hận
sầu nhớ và lãng quên,
và tiếp nối mù quáng ngẫu nhiên
hoang mang hố thẳm
hắn nức nở gọi Mẹ
như thuở nằm nôi
hắn trở lại làm con của Mẹ
cho dù Mẹ chết đã lâu rồi,
bơ vơ lê chân giữa biển và núi
giữa chết và sống
đứa con hư chỉ nhớ Mẹ
mỗi lần tuyệt vọng...
hắn khóc gọi Mẹ ơi
con đã hiểu Mẹ rồi!
tại sao sinh con làm người
Mẹ phải chịu bao đau đớn
vì Mẹ là Thương-Khó đấy sao?
vì tất cả những gì Mẹ đã cho con
đâu chỉ là thịt xương tâm hồn trí tuệ
con nào có quê hương nếu không nhờ có Mẹ
con đâu biết yêu người nữ này
nếu chẳng phải vì tuổi thơ con yêu Mẹ
cho đến tận những vì sao lấp lánh xa xôi
có chăng trong mắt con
nếu không nhờ ơn Mẹ?
hắn khóc gọi Mẹ ơi
hắn nhớ và hiểu hết bao nhục nhã khổ đau
nhưng chẳng thể đền bù
Mẹ đã cho con tất cả rồi ra đi
Mẹ đi vào lòng đất
Mẹ đã hoà trong nước
Mẹ trở về tinh khiết
Mẹ hóa ngôi sao tha thiết
thành gió ru theo suốt đời con...
cám ơn Mẹ vì con có Mẹ
con xin mãi mãi yêu Mẹ mà thôi
như con yêu khổ nạn hy sinh
thầm lặng đọa đầy
như con yêu vĩ đại của biển khơi
lặng lẽ của sương mai
yêu Mẹ nên con xin yêu hết mọi người
vì chẳng phải Mẹ góp phần Thượng Đế
sáng tạo ra con
chẳng phải Mẹ là người nữ đầu tiên
và người nữ cuối cùng trên thế gian
cho dù là chỉ của riêng con?
hắn lên đồi
tìm lại nơi mộ đất
trần trụi tay không
gục tóc hoa râm
môi nứt nẻ
bập bẹ: Mẹ!
hắn sấp mặt xuống đất
tìm hít hơi ấm
vẫn đứa trẻ mồ côi
khóc oà nức nở
Mẹ ơi!...
mùa Vu Lan 2002
|