thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Sơn đã về, họ nói thế
 
Em nhu mì
Em mắt ướt
Nhưng anh phải về thôi
Cần Thơ mùa cô hồn hiu hắt bến Ninh Kiều
Cầu xa xa kia sẽ tiễn anh đi không hẹn ngày trở lại
Đừng nói với ai đêm chia ly này anh đã cắn móng tay son thả xuống mặt sông phù sa nhiều hơn lục bình
Đừng nói với ai trăng nghiêng trên tượng đài lãnh tụ nhiễu bóng ngực em
Đừng nói với ai người cảnh sát phạt anh tội đái bậy lúc mười hai giờ đêm
(thật tình, suốt hai cây số không tìm ra một chỗ nào kín hơn chứ ai mà muốn)
Bức tranh này buồn quá không em
Levitan đã vẽ nhiều cụm rơm buồn như thế
Anh ăn cắp ký ức nhân loại và đốt tiêu tàn theo gió thế kỷ
Em có thấy mặt trời ló bên kia cầu Quang Trung
Ngọc Hân chắc gì đẹp hơn nữa
 
Chắc gì em bao giờ đẹp hơn nữa
Buồn hơn nữa
Nhưng anh phải về thôi
Ba lô trống trơn câu vọng cổ xác xơ chợ nổi Phong Điền
Không ai điên như mình
Đổi cả tương lai ghé qua chợ đời
Không ai hiền như mình
Yếu ớt nhai đọt lục bình Dạ Lý mà thương
 
Nhưng anh phải về thôi
Em chớ hỏi: - Này, Lazarus, anh về đây làm gì?
 
Làm gì đâu bàn tay còm cõi khẳng khiu nét vẽ bền hư không
Nhiều người tự cho mình quyền làm bẩn vũ trụ
Câu đầu môi họ nói: dona dona...
Và cứ thế vũ trụ phủ lấp anh từng giờ
Nghĩa vụ của chúng ta là hãy đi và làm đẹp bất cứ thứ gì có thể
 
Em chớ hỏi: - Này, Sơn, anh về đây làm gì?
Anh không phải Marx và không bao giờ em muốn trở thành người tình của Marx
Anh chỉ là cái nhún mình của thời gian gồng gánh
Chỉ là chút thở dài dưới cái mũi khoằm thời đại yếu mềm
Sắt thép bê tông cùng bao nhiêu vật liệu hết thảy yếu mềm
Nên, em chớ hỏi: - Này, Sơn, anh về đây làm gì?
 
Bà Rịa hiền như em
Giáo đường đã có chỗ đậu xe và thỉnh thoảng bầy én ghé lại ngủ
Đức Mẹ chẳng bao giờ bỏ thế gian này
Vậy mà, anh đã bỏ Ninh Kiều
Đường về thị xã nhiều vết chân người
Người nào người nào đã lên Núi Sọ bỏ dấu chân trên ngực anh thành vực thẳm
 
Đành mất nhau sao mất nhau sao đành
Yêu từng sợi tóc buồn em cọ tâm hồn anh đường chiều
Thương mãi măng tơ đêm trăng khuyết đồi ưỡn ngực đón dập dềnh nhịp thở
Thiệp cưới em đưa buổi chiều
Rượu nuốt chửng anh nửa tối
Bà Rịa dài như kỷ niệm
Nhà Tròn dơi đêm dịu dàng khoe cánh
Công viên góc tây anh vẫn đứng chờ em ngày xưa bây giờ người ta đặt đá Trường Sa thế chỗ
Buồn buồn ơi tình đầu
 
Còn chỗ nào cho chúng ta nữa
Bàn ghế hẩm hiu bàn ghế tưng bừng
Lưng anh – ước gì đủ chỗ cho cả thế giới ngồi, em đã chẳng đi xa
Ngực anh – giá như mùa đông không sặc sụa ho khan, Chúa đã ra đời đêm thánh vô cùng không muộn
Lạy cha chúng con ở trên trời chúng con ở dưới đất hai ngàn năm đất buồn như trời
Quán úa nào vắng sầu cho em thôi hát đoản kinh Thương khó
Anh rời Ninh Kiều để lại giật mình trên bờ sông Dinh
Đất nước gì mà nhiều sông quá đỗi!
 
Đất nước gì mà nhiều tôi quá đỗi
Anh lên taxi lúc 2h sáng
- đường lên núi
          nhà hoa vàng!
 
Bà Rịa, 09/2010
 
 
 
 
---------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021